Chương 52: Nhớ nhung tích tụ
Ngày 29 tháng Chạp là ngày cuối cùng đi làm trước kì nghỉ năm mới, trong Hoằng Thịnh có một số người ở địa phương khác, đã về quê trước nhiều ngày, cả văn phòng trở nên yên tĩnh hơn thường ngày rất nhiều.
Gần đây công việc của Bạc Mộ Vũ chỉ là kiểm tra kịch bản "Trần Thế" viết trước kia có chỗ nào cần sửa hay không, cũng coi như tương đối thư thái. Dù sao cũng sắp tới Tết, Tô Mạn cũng không sốt ruột bắt Bạc Mộ Vũ phải sáng tác kịch bản mới, vẫn nên thong thả một phen.
Mà hôm nay tan làm, Bạc Mộ Vũ không về chỗ Giang Trần Âm, mà sẽ về chỗ bố mẹ. Hôm nay Giang Trần Âm tan làm cũng sẽ về thẳng nhà ông bà Giang, từ hôm nay hai người tạm thời chia xa một thời gian.
Hôm nay Bạc Mộ Vũ lái xe của bản thân đi làm, thuận tiện mang theo một ít hành lí. Trước khi kéo vali hành lí xuống nhà, Giang Trần Âm còn cười cô có cần mang con gấu ôm gậy kim cô đi theo hay không, sợ buổi tối cô không ngủ được.
Bạc Mộ Vũ nhìn chằm chằm con gấu ôm gậy kim cô mấy giây, sau đó khi quay đầu nhìn Giang Trần Âm liền trực tiếp đưa tay ra ôm.
Giang Trần Âm khẽ cười lên, cũng không vội giục Bạc Mộ Vũ xuống ăn sáng.
Bạc Mộ Vũ nghĩ ngợi, không biết nên nói gì. Dường như có rất nhiều lời muốn nói, nhưng sắp tới miệng lại không biết rốt cuộc bản thân muốn nói gì.
Rồi sau đó, cô chỉ nói với Giang Trần Âm: "Cô Âm, nếu tối nay mơ thấy ác mộng mà bị tỉnh thì gọi điện cho cháu. Nếu sợ hãi, buồn bã, hoài nghi bản thân, thì gọi điện cho cháu. Nếu không muốn gọi điện cho cháu, thì lẩm nhẩm một trăm lần ba chữ Tôi không sai trong lòng."
Đây là chuyện Bạc Mộ Vũ lo lắng nhất, sống cùng nhau mấy tháng, Giang Trần Âm cũng không xuất hiện lại tình trạng bị ác mộng làm tỉnh giấc. Nhưng ai biết được, nếu như trong khoảng thời gian chia xa vì kì nghỉ tết này, Giang Trần Âm ngủ một mình lại xảy ra thì sao.
Bạc Mộ Vũ vốn tưởng rằng Giang Trần Âm sẽ yêu thương đưa tay ra chọc lên trán mình, tuy không coi cô là trẻ con, nhưng cũng sẽ không dễ dàng đáp ứng ỷ lại vào bản thân.
Nhưng Giang Trần Âm lại bất ngờ mỉm cười nói: "Được, nhất định cô sẽ làm vậy."
Cô ấy rất thích cảm giác mà Bạc Mộ Vũ mang lại, mang theo hơi thở sạch sẽ, sảng khoái quen thuộc, còn cả một chút chín chắn vẫn chưa thành thục.
Trên khuôn mặt trẻ tuổi mang theo biểu cảm trịnh trọng, trong mắt không hề có lấy chút ý cười.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dáng vẻ bà mẹ hung dữ, Giang Trần Âm cười thầm trong lòng.
"Tan làm rồi! Về nhà ăn cơm thôi! Các bạn tôi, năm sau gặp lại nhé!"
Không biết nam biên kịch nào lớn tiếng hô lên, dọa Bạc Mộ Vũ đang gõ phím giật thót, cả người run lên một cái, lạnh lùng nhìn qua.
Một nam biên kịch khác tiếp lời: "Năm sau cái gì mà năm sau? Bây giờ là đón Tết, không phải hết một năm!"
Nam biên kịch trước mặt cười hi ha nói: "Đón tết âm lịch cũng là hết một năm mà, không thì mọi người đón Tết làm gì?"
"Thôi ông xéo đi, nói lung ta lung tung..." Âm thanh của nam biên kịch khác đột nhiên nhỏ đi, sau đó đứng đắn hơn nhiều: "Giám đốc Tô, sao chị vẫn chưa về ạ?"
Ánh mắt Bạc Mộ Vũ quay sang, thấy Tô Mạn đi tới gần cười nói: "Tôi muốn cùng tan làm với mọi người, thuận tiện nói một câu chúc mừng năm mới trước."
Nụ cười của Tô Mạn sâu thêm, không trả lời nam biên kịch, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Bạc Mộ Vũ.
Những đồng nghiệp khác thấy Tô Mạn tới đây là vì Bạc Mộ Vũ, đều thông minh không nhiều lời, lặng lẽ thu dọn đồ đạc chào hỏi rồi rời đi.
Bạc Mộ Vũ thu dọn xong đồ của mình, sau đó đi về phía Tô Mạn, hai người sánh vai rời đi.
"Tiểu Vũ, những mấy ngày không gặp, thật sự có chút không nỡ xa em." Tô Mạn nửa thật nửa đùa cười nói với Bạc Mộ Vũ.
"Vẫn ổn mà, bảy ngày cũng không quá lâu." Bạc Mộ Vũ khẽ nói.
Tô Mạn lặng lẽ nhìn góc nghiêng của Bạc Mộ Vũ rồi thầm thở dài, đã nói tới bước này rồi, cho dù là trêu đùa đáp lại bản thân một câu cũng tốt. Luôn là dáng vẻ ấy, có lúc Tô Mạn nghĩ, liệu có phải xu hướng tính dục của Bạc Mộ Vũ cũng thẳng như tính cách hay không, nếu không tại sao lại không biểu thị ra chút nào.
Nhưng mỗi lần nghĩ như thế, trong lòng Tô Mạn lại tìm lí do cho Bạc Mộ Vũ. Vì thật sự quá ngốc cho nên mới không cảm nhận được tấm lòng của bản thân, đồng thời cũng không phản cảm với đồng tính luyến ái, chỉ là vẫn chưa thích bản thân mà thôi.
Nhưng dù là lí do gì, cũng khiến Tô Mạn vừa bất lực vừa buồn cười.
Tới bãi đỗ xe, Tô Mạn hỏi: "Nghỉ Tết có dự định đi đâu chơi không? Những thành phố quanh Tần Châu cũng có rất nhiều nơi đáng đi."
Bạc Mộ Vũ lắc đầu: "Em vẫn chưa xác định, xem suy nghĩ của bố mẹ đã, em thế nào cũng được."
"Làm việc vất vả như thế, nên nghỉ ngơi cho tốt." Tô Mạn cười nhìn Bạc Mộ Vũ, chờ mong trong mắt vượt quá trêu đùa, "Nếu muốn ra ngoài chơi, có cần chị dẫn đường không? Không thu phí, chị cũng có chút thông thạo những nơi chơi vui quanh Tần Châu."
Bạc Mộ Vũ cười một tiếng, nói: "Công việc của đàn chị cũng rất bận, cũng nên nghỉ ngơi cho tốt, em không nên làm phiền đàn chị thì hơn."
"Được rồi, vậy hẹn gặp lại sau Tết nhé." Tô Mạn giả vờ thả lỏng chu môi.
"Vâng, tối mai sẽ chúc mừng năm mới đàn chị." Bạc Mộ Vũ quay đầu nhìn vào mắt Tô Mạn nói.
"Được, vậy chị đợi." Hai mắt Tô Mạn lan tràn ý cười.
Rõ ràng có chút thất vọng, nhưng lại dễ dàng được trị liệu. Quả nhiên sau khi quen với việc không thích ứng, một chút vị ngọt cũng có thể được phóng to lên gấp bội.
Bạc Mộ Vũ rất ít khi lái xe của bản thân, dường như chưa từng có trong ấn tượng của Tô Mạn. Tô Mạn đứng ở vị trí xe mình nhìn Bạc Mộ Vũ lên xe, trong mắt toàn là bóng dáng tóc dài ngang eo của người kia.
Ngày 30 Tết, trong nhà vẫn còn chút chuyện chưa làm xong, Bạc Mộ Vũ và bố mẹ cùng nhau dọn dẹp nhà một phen, cũng sắp xếp lại phòng ốc của bản thân một lượt.
Bốn giờ chiều, Bạc Minh Lương vào bếp chuẩn bị cơm nước buổi tối, Diệp Hạ Lam và Bạc Mộ Vũ gói sủi cảo ngoài phòng khách.
Trên tay Diệp Hạ Lam dính một lớp bột mỏng, vừa xúc nhân vào vỏ bánh vừa lẩm nhẩm: "Mẹ đoán Xuân Vãn năm nay không hay, chúng ta có nên xem không nhỉ?"
Bạc Mộ Vũ cầm chiếc bánh đã được cho nhân rồi gói lại của bản thân, ánh mắt chăm chú nhìn bánh, không tập trung đáp: "Mẹ muốn xem thì xem."
"Năm sau tệ hơn năm trước, còn xem cái quỷ gì." Diệp Hạ Lam trợn mắt với cô.
Bạc Mộ Vũ gói xong một chiếc liền đặt xuống, sau đó cầm vỏ bánh khác lên, ngữ điệu bình thường: "Vậy thì coi như xem hài." Cô ngừng lại giây lát, xúc nhân vào trong vỏ bánh, sau đó bổ sung: "Mẹ nhớ kết hợp cùng mấy câu hài hước trên Weibo, nếu không không đủ chọc cười đâu."
Diệp Hạ Lam không nhịn được cười: "Con đúng là giống hệt bố con, có thể nói chút gì đó hay ho hơn không?"
"Mẹ, rõ ràng là chính mẹ nói năm sau tệ hơn năm trước trước đấy." Bạc Mộ Vũ có chút cạn lời, ngẩng mắt nhìn sang.
"Tốt xấu gì cũng là Xuân Vãn, con không thể khuyên nhủ chút được à? Cái gì mà coi như xem hài." Diệp Hạ Lam cười thành tiếng, sau đó lại buồn bã thở dài, "Nhưng cũng đúng, thật sự không thể so sánh với trước kia. Lúc nhỏ mẹ còn ở nhà, Xuân Vãn mười mấy năm trước mà bà ngoại còn thích xem, chất lượng tốt hơn nhiều."
"Vậy thì xem phim truyền hình đi, cũng không phải tất cả các kênh đều chiếu Xuân Vãn." Bạc Mộ Vũ nói xong, nhân lúc Diệp Hạ Lam không chú ý liền đưa tay ra lấy đồng tiền xu đã rửa sạch đặt ở một bên, nhanh chóng nhét vào bánh sủi cảo của bản thân.
"Này này này!" Diệp Hạ Lam nhanh chóng cướp lấy, "Con làm gì đấy? Đó là nhân sủi cảo mẹ con muốn gói cơ mà."
"Ai gói chẳng giống nhau ạ..." Bạc Mộ Vũ quay người cản Diệp Hạ Lam, động tác tay rất nhanh gọn, nhanh chóng nặn viền bánh lại, sau đó quay người: "Gói xong rồi."
Khóe môi Bạc Mộ Vũ thoáng cong lên, bộ dạng mắt phát sáng khiến Diệp Hạ Lam hung ác tới độ véo tai cô: "Đồ thỏ con!"
Bạc Mộ Vũ bảo vệ sủi cảo trong lòng bàn tay, đau tới cắn răng: "Mẹ, không phải giống nhau cả sao, năm sau cho mẹ gói... con không tranh nữa..."
Diệp Hạ Lam nào nỡ dùng sức, nghe con gái xin tha liền buông tay, xoa bột trên tai con gái, hung dữ