Chương 64: Không dám
Giang Trần Âm không phải người thích gây chuyện, cho dù xét từ phương diện nào, bà Thiệu có thể kịp thời dừng những hành vi kia lại là tốt nhất. Cô ấy chuẩn bị phản công cũng chỉ là để có thể sống một cuộc sống bình yên, trước giờ bất kì hậu quả nào tái diễn từ chuyện cũ đều là thứ cô ấy không mong muốn.
Cuối tuần, Lam Vu Hân hẹn Giang Trần Âm tới nhà uống rượu.
Sau khi nghe kể lại phen giáp mặt của Bạc Mộ Vũ và bà Thiệu hôm đó, Lam Vu Hân vui tới mức không thể khép miệng: "Mẹ của con ơi, bạn nhỏ lợi hại vậy à? Mình thật sự xem thường em ấy rồi, ha ha ha ha ha!"
"Cậu còn khen con bé nữa?" Giang Trần Âm uống cạn ngụm rượu cuối cùng trong ly, ngẩng mắt nhìn Lam Vu Hân: "Mình sắp tức chết rồi đây này cậu có biết không hả? Nếu không phải hôm đó mình cảm thấy có gì kì quái nên đi theo, mình cũng không biết sẽ thế nào nữa."
"Cậu cũng căng thẳng quá rồi đấy." Mặt mày Lam Vu Hân thả lỏng rót rượu cho Giang Trần Âm, làm ra bộ quan trọng nói: "Mình nói cậu nghe này, lão yêu bà kia cũng đã mấy chục tuổi rồi, bà ta có hung hăng càn quấy thế nào thì đánh chó cũng phải nể mặt chủ. Tuy lúc đó biết bị lừa chắc chắn sẽ tức chết, nhưng bạn nhỏ là người của cậu mà, cái bạt tai này của bà ta đánh xuống, còn muốn vòi tiền nữa không hả?"
Giang Trần Âm hung dữ nói: "Cậu so sánh kiểu gì thế?"
"Phi phi phi..." Lam Vu Hân vội vàng đánh lên miệng mình, "Đánh người cũng phải nể mặt chủ, được chưa?"
Giang Trần Âm nhíu mày nói: "Mình nào dám đánh cược chuyện này? Ngộ nhỡ cái bạt tai kia của bà ta đánh xuống thì sao? Cậu nói bà ta sẽ cân nhắc nặng nhẹ, nhưng mình thấy bộ dạng của bà ta vốn không có."
Lam Vu Hân nói: "Cho dù lão yêu bà kia không cân nhắc, bạn nhỏ cũng không phải trẻ con nữa, em ấy là người trưởng thành, việc em ấy đã quyết đương nhiên là cũng có cách kết thúc. Hơn nữa trong tiệm cà phê của cậu còn có cửa hàng trưởng, cậu cảm thấy lão yêu bà có thể giở thói ngang ngược bao lâu? Chưa được mấy giây là đã có người ra đè bà ta ra rồi."
"Rốt cuộc cậu muốn nói gì?" Giang Trần Âm khó hiểu hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cậu nghe ra rồi à?" Lam Vu Hân sâu xa cười cười, uống một ngụm rượu, quỷ quyệt liếm môi dưới.
"Nói thẳng ra đi." Giang Trần Âm cúi đầu sờ miệng ly.
"Vậy mình nói thẳng nhé." Lam Vu Hân hít sâu một hơi, thở dài, "Cô giáo Giang, cậu không thấy cậu quá chiều Tiểu Vũ, luôn coi em ấy là trẻ con à? Nếu cậu là bố mẹ của em ấy thì mình không có gì để nói, nhưng bố mẹ em ấy có ý định để em ấy tự lập, cậu nuông chiều em ấy như thế làm gì? Em ấy đã là người lớn rồi, nên chịu trách nhiệm với quyết định của bản thân, em ấy muốn làm chút chuyện gì đó cho cậu, đây là chuyện tốt, nhưng đồng thời em ấy cũng phải chịu trách nhiệm với chuyện này, mà không phải là để cậu tới thu dọn tàn cuộc cho em ấy."
Giang Trần Âm vội ngẩng đầu phản bác: "Mộ Vũ không để mình..."
"Mình biết là không có." Lam Vu Hân ngắt lời Giang Trần Âm, nặng nề đặt ly rượu xuống, "Mình đang nói cậu đấy, cậu nên nhìn thẳng vào chuyện này đi. Tiểu Vũ không phải trẻ con, em ấy biết bản thân đang làm gì, em ấy không cần cản lại mọi chuyện trước mặt em ấy, nếu không ý định của bố mẹ em ấy cho em ấy ra ngoài ở cùng cậu hoàn toàn chệch đi rồi."
Lần này Giang Trần Âm không lập tức trả lời, lại cúi đầu xuống, rất lâu sau mới nói: "Mình biết hết, nhưng mình không thể nhìn bà Thiệu sắp động tay mà không bảo vệ Mộ Vũ."
Lam Vu Hân lắc đầu, nghiêm túc nói: "Trần Âm, ý của mình là hôm đó cậu vốn không nên đi theo. Cậu có thể giữ lại nghi vấn của cậu tới khi Tiểu Vũ về nhà, sau đó hai người nói chuyện, bàn bạc với nhau, mà không phải trực tiếp đi theo tới đó rồi làm nốt chuyện tiếp sau thay em ấy."
Những lời này càng nói ý tứ càng rõ ràng, Giang Trần Âm đã hiểu. Thật ra ý của Lam Vu Hân có cùng tính chất với Bạc Mộ Vũ nói hôm đó, hai người đều nhấn mạnh cùng một vấn đề với Giang Trần Âm: Cô ấy luôn bao bọc Bạc Mộ Vũ dưới đôi cánh của mình, cho dù Bạc Mộ Vũ đã hai mươi hai tuổi rồi vẫn như thế.
"Là mình quen rồi, bắt đầu từ khi Mộ Vũ còn nhỏ, tới hiện tại vẫn như thế." Giang Trần Âm cong môi, không rõ cảm xúc nơi đáy mắt.
Cô ấy quen nuông chiều Bạc Mộ Vũ, quen với việc đứa trẻ này ỷ lại vào bản thân, tới hiện tại tuy hiểu Bạc Mộ Vũ không còn là trẻ con nữa, nhưng thật ra trong khoảng thời gian này, vấn đề "trưởng thành rồi" vẫn chưa hoàn toàn được cô ấy tiếp nhận triệt để trong lòng.
"Cậu phải bắt đầu sửa thói quen này đi." Lam Vu Hân nhắc nhở Giang Trần Âm, "Cậu có nhớ lần trước mình nói gì không, sớm muộn gì Tiểu Vũ cũng sẽ triệt để không ỷ lại vào cậu nữa. Bắt đầu từ bây giờ cậu cũng đừng nuông chiều em ấy như con gái mình đi, em ấy không thể ở cạnh cậu mãi được, cậu phải chuẩn bị sẵn tâm lí này."
Lông mi Giang Trần Âm khẽ run, biểu cảm như thường, nhưng bên trong cuộn trào cảm xúc không rõ tên.
Mọi việc trong thời gian này dường như đều vô tình cố ý để cô ấy ý thức được sẽ có một ngày Bạc Mộ Vũ phải rời xa bản thân, Lam Vu Hân không ngừng khuyên nhủ, sự trưởng thành của Bạc Mộ Vũ, luôn là những lời nhắc nhở giống hệt nhau.
"Mình biết rồi." Giang Trần Âm khẽ nói.
Giang Trần Âm không thể phủ nhận lời của Lam Vu Hân, vì ngay tới Bạc Mộ Vũ cũng rất nghiêm túc nói, đừng coi cô là trẻ con, cô không phải là trẻ con, cô là người lớn.
Lam Vu Hân không nhẫn tâm để Giang Trần Âm buồn bã như thế, đưa ly rượu tới chạm ly với cô ấy: "Hai ngày nữa cùng mình ra ngoài đi gặp mặt tổ sản xuất của đoàn làm phim mới nhé, coi như đi thả lỏng."
Giang Trần Âm nhỏ tiếng đáp: "Ừm."
Cô ấy cần một chút thời gian để triệt để tiếp nhận chuyện này, đợi tới ngày quay về nhất định sẽ ghi nhớ điều này. Bạc Mộ Vũ đã trưởng thành, đã là người lớn, không cần cô ấy lo lắng tất cả mọi chuyện, việc bản thân cần làm là giúp Bạc Mộ Vũ tự lập.
Cùng lúc đó, Bạc Mộ Vũ tới nhà họ Lâm thăm Lâm Sơ Vãn và mẹ Lâm.
Trùng hợp thay, mẹ Lâm ra ngoài đi uống trà chiều cùng bạn già, Lâm Sơ Vãn và Tống Mục Thanh ở nhà.
Một giây trước khi bị Lâm Sơ Vãn kéo vào trong nhà, Bạc Mộ Vũ nhìn cánh cửa phòng khép hờ của Tống Mục Thanh, sau đó đi theo Lâm Sơ Vãn vào phòng.
Lâm Sơ Vãn rót nước, còn lấy chút đồ ăn vặt đặt lên bàn trà cho Bạc Mộ Vũ, lúc này mới ngắm nghía tỉ mỉ.
Thân hình Bạc Mộ Vũ cao gầy tiến lại gần, chiếc áo gió dài màu đen tản đi hơi thở tuổi trẻ thời đi học, dường như trên khuôn mặt luôn mang theo cảm xúc không thể nói thành lời.
Nhìn trưởng thành hơn rất nhiều so với lúc vừa đi làm, nhưng dường như cũng buồn rầu hơn, như thể luôn có việc nhịn trong lòng, bản thân muốn thấu hiểu.
"Tiểu Vũ, sao bộ dạng lại buồn bã không vui thế này?" Lâm Sơ Vãn kéo Bạc Mộ Vũ ngồi xuống, quan tâm cười nói: "Kịch bản em viết