Chương 81: Không thể trở thành người yêu
Sự sắp xếp của Giang Trần Âm và Tô Mạn diễn ra đồng thời, sau hai ngày xảy ra chuyện này, phía Tô Mạn công bố kết quả đối chiếu tất cả nội dung tiểu thuyết và kịch bản từ biên kịch, đạo diễn và tác giả mạng mời tới trước. Sau đó, hai vị chủ tịch cùng tổng đạo diễn đài truyền hình Tần Châu bên phía Giang Trần Âm phát biểu kết quả đối chiếu.
Kết luận mà tất cả mọi người nhận được là kịch bản của Bạc Mộ Vũ không sao chép, hai vị chủ tịch cùng tổng đạo diễn đài truyền hình Tần Châu cùng lúc đăng bài phát biểu ý kiến với sự việc lần này trên Weibo, gay gắt lên án đối phương không có chứng cứ khiến người khác chịu oan uổng không biết kêu ai.
Tài khoản Weibo chính thức của Hoằng Thịnh và bộ phim "Chiến Thần" chia sẻ bài đăng công khai của các vị tiền bối, ngay cả đối thủ cạnh tranh của Hoằng Thịnh là Gia Ức cũng chia sẻ bài viết biểu thị lập trường dưới sự gợi ý của Giang Trần Âm.
Chủ đề tác giả mạng nổi tiếng nghe một phía từ người hâm mộ đã vu oan cho người khác được đưa lên đỉnh hot search Weibo, ngay sau đó liền dâng trào một làn sóng kinh thiên động địa.
Đa phần cư dân mạng đều yêu cầu tác giả nổi tiếng kia xin lỗi dưới bài đăng chỉ trích "Chiến Thần" sao chép tình tiết hai hôm trước. Fan hâm mộ của đối phương cũng không chịu yếu thế, không ngừng đấu tranh, biểu thị sự việc đã kết thúc, không cần thiết xin lỗi, huống hồ bài viết trên Weibo không chỉ đích danh ai sao chép.
Tới cuối cùng sự việc càng diễn biến càng kịch liệt, fan hâm mộ của đối phương thậm chí còn mạt sát Bạc Mộ Vũ không đủ tư cách địa vị, cho rằng cô không có tư cách nhận được lời xin lỗi của tác giả kia.
Nhưng những ngôn luận này xuất hiện không lâu, những tài khoản liên quan bị khóa vĩnh viễn. Cuối cùng đối phương vẫn không xin lỗi, chỉ xóa bài viết kia, đồng thời khóa bình luận.
Từ đầu tới cuối, Bạc Mộ Vũ không hề tham gia vào những tranh luận trên Weibo, thậm chí còn không lên Weibo nhìn một cái, tất cả tiến độ đều là do Giang Trần Âm nói với cô. Còn những xung đột sau đó, là Bạc Mộ Vũ nghe Diệp Hạ Lam nói sau khi cùng Giang Trần Âm về nhà bố mẹ.
Ba người phụ nữ tụ họp, Bạc Mộ Vũ cũng coi là phụ nữ đúng không... Bạc Minh Lương xoa mũi, biết ý chuồn về phòng từ sớm.
"Đúng là hả giận!" Một tay Diệp Hạ Lam vỗ lên mặt bàn, ngồi thẳng lưng, "Loại người đó làm nhà văn cái gì? Không có lấy một chút nhân phẩm, fan hâm mộ nói gì thì cô ta tin đó à? Nếu fan hâm mộ đọc gì đó cảm thấy giống tiểu thuyết cô ta viết, có phải mỗi lần như thế cô ta đều trực tiếp nói người khác sao chép như thế không?"
Bạc Mộ Vũ ngồi trên sô-pha đơn, hai chân đan lấy nhau, cầm cốc nước trong tay thỉnh thoảng uống một ngụm, yên tĩnh nghe Diệp Hạ Lam oán thán.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cậu bớt giận đi." Giang Trần Âm ngồi cạnh Diệp Hạ Lam, buồn cười nhìn lòng bàn tay vừa vỗ lên bàn trà của Diệp Hạ Lam một cái.
"Không được, vẫn có chút khó chịu..." Diệp Hạ Lam níu lấy tay Giang Trần Âm, mặt mày mất hứng, "Dựa vào cái gì mà cô ta không xin lỗi? Nhiều người phê bình cô ta thế mà còn không xin lỗi? Hai từ xin lỗi khó nói lắm à? Đây cũng đâu bắt cô ta nói, chỉ là đăng Weibo thôi mà."
Bạc Mộ Vũ lặng lẽ ngẩng mặt lên, âm thanh bình tĩnh: "Cô ta sẽ không xin lỗi đâu ạ."
"Đúng thế." Giang Trần Âm tán thành tiếp lời, nói với Diệp Hạ Lam: "Tuy cô ta không chỉ đích danh Mộ Vũ sao chép, nhưng ý nghĩa nội dung câu chữ trong bài đăng Weibo kia biểu đạt chính là sao chép. Sau đó fan hâm mộ của cô ta điên cuồng cổ vũ cô ta, mãi tới hiện tại vẫn có người mù quáng tin tưởng, giống như bị tẩy não. Lúc này nếu cô ta đứng ra xin lỗi, tương đương với việc đánh cho fan hâm mộ trung thành tới nỗi không có ý thức của cô ta một bạt tai. Nếu như vậy, cô ta không đứng về phe nào trong chuyện này, cho nên cô ta chỉ có thể biểu thị yếu thế bằng việc xóa bài đăng Weibo kia đi mà thôi."
"Đương nhiên mình biết." Diệp Hạ Lam lắc lư tay của Giang Trần Âm, không nhịn được tức nói: "Nhưng mình vẫn không nuốt được cục tức này, dựa vào cái gì mà cô ta để con gái mình bị mắng, còn cô ta lại bình yên vô sự như không có chuyện gì xảy ra?"
"Sao lại không có chuyện gì?" Giang Trần Âm khẽ cười một tiếng, ý tứ sâu xa.
Diệp Hạ Lam nghi hoặc: "Có chuyện gì thế?"
Giang Trần Âm thong thả nói: "Ba vị tiền bối mà mình mời tới đều là người có thâm niên lâu năm, nếu chỉ là đối chiếu tiểu thuyết và kịch bản, không cần thiết phải làm phiền tới họ, những người mà cô Tô mời về cũng đủ rồi. Cô ta viết lách bao nhiêu năm như thế, nhất định có thể nhìn ra mục đích của ba vị tiền bối kia không chỉ là đối chiếu.
Cộng thêm chuyện này, bản thân Gia Ức vốn không liên quan, nhưng mình để tài khoản Weibo chính thức của Gia Ức chia sẻ bài viết của ba vị tiền bối kia. Chỉ cần cô ta dành ra chút thời gian tỉ mỉ ngẫm nghĩ, cơ bản có thể đoán ra mấy phần hậu quả bản thân sẽ nhận được."
Bạc Mộ Vũ cầm lòng chẳng đặng nắm tay lại, giữ chặt lấy tay vịn sô-pha.
Diệp Hạ Lam híp mắt, nhìn nụ cười trên mặt Giang Trần Âm, đột nhiên run lên một cái, "Cậu nói Gia Ức các cậu cho cô ta vào danh sách đen rồi à?"
"Cậu nghĩ sao?" Giang Trần Âm nhướng mày.
"Mẹ ơi cô giáo Giang! Tuyệt quá!" Diệp Hạ Lam lắc người Giang Trần Âm mấy cái, kích động nói: "Các cậu đã biểu thị thái độ, sau này nếu người ta muốn hợp tác với các cậu, thì sẽ không thể có mặt cô ta. Chuyện này còn kích thích hơn việc để cô ta xin lỗi."
"Được được được, kích thích..." Giang Trần Âm nhanh chóng đỡ lấy Diệp Hạ Lam, cảm giác bản thân sắp bị lắc tới choáng váng, cười nói: "Cậu đừng lắc nữa, nếu vui thế thì tối nay giữ mình lại ăn cơm, coi như báo đáp."
Diệp Hạ Lam hào phóng xua tay: "Chuyện nhỏ, giữ cậu ở lại ăn cơm một tháng... không, một năm cũng được."
Giang Trần Âm mím môi cười: "Nhưng mình không thể tới đây mỗi ngày, lời này của cậu thừa thãi quá."
Hai người phụ nữ tôi một câu cậu một câu, nhanh chóng nói sang chủ đề khác, Diệp Hạ Lam lại dùng giọng điệu oán thán quen thuộc tố cáo Giang Trần Âm không cho mình sờ cơ bụng.
Ánh mắt của Bạc Mộ Vũ dần trở nên chăm chú, dừng trên góc nghiêng của Giang Trần Âm, ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ khiến nụ cười kia càng sáng tỏ chói mắt.
Diệp Hạ Lam không hề cảm thấy có điểm nào không thỏa đáng từ cách giải quyết của Giang Trần Âm, vì tình bạn hai nhà đã duy trì mười mấy năm nay. Giống như Diệp Hạ Lam từng nói, Giang Trần Âm quan tâm yêu thương bảo vệ Bạc Mộ Vũ như con gái, trước giờ không hề giữ lại điều gì.
Cho dù Bạc Mộ Vũ thay đổi thế nào, chỉ cần cô vẫn ở bên Giang Trần Âm, trong tiềm thức của Giang Trần Âm, cô vĩnh viễn chỉ là một đứa trẻ.
Mà một đứa trẻ, thì không thể trở thành người yêu.
Đây là điều mà Bạc Mộ Vũ không muốn nghĩ tới nhất, trước mắt cô đột nhiên trở nên mơ hồ, tiếng cười của Diệp Hạ Lam và Giang Trần Âm dần dần bay xa. Cô vô thức cắn lấy môi, cất giấu đau khổ cùng mong chờ trong nơi sâu nhất của đáy lòng.
Ngày quay lại công ty, bắt đầu từ khi vào cửa không có ai chào hỏi Bạc Mộ Vũ, tất cả mọi người đều vội vã đi qua cô, có một số người mặt không cảm xúc, một số người lại mang theo lúng túng nơi đáy mắt.
Đặc biệt là Dương Khiêm, rõ ràng là một người đàn ông cao một mét tám mấy, khi đối mặt với Bạc Mộ Vũ cũng không dám thở mạnh, ánh mắt trốn tránh.
Bất hạnh là lần này Dương Khiêm lại đi chung một chiếc thang máy lên tầng cùng Bạc Mộ Vũ, những người khác gần như đã chen chúc cùng nhau, chỉ có Bạc Mộ Vũ như mang theo một lớp kính trên người, dứt khoát giãn ra một khoảng cách, không có ai tới