Chương 91: Ẩm thấp cùng khó chịu
Bạc Mộ Vũ là người cuối cùng nhập tiệc, vẫn ngồi bên cạnh Giang Trần Âm.
Hôm nay Diệp Hạ Lam rất vui vẻ, không ngừng nói sinh nhật năm nay tuyệt đối là sinh nhật vui nhất trong nhiều năm qua. Con gái hiểu chuyện nghe lời, sự nghiệp thuận lợi, hai vợ chồng cũng khỏe mạnh, mẹ Diệp nói ra tất cả những chuyện đáng để vui vẻ một lượt.
Đây là lần đầu Lam Vu Hân tới, nhưng không xa lạ với Diệp Hạ Lam, trước kia cũng từng gặp mấy lần vì Giang Trần Âm. Cộng thêm Lam Vu Hân vốn không phải người khiến không khí ngột ngạt, vừa uống vừa nói chuyện với Diệp Hạ Lam, hai người phụ nữ uống tới gò má đỏ ửng.
Giang Trần Âm chỉ thỉnh thoảng tiếp lời, nói mấy câu, phần lớn thời gian là yên lặng uống nước hoa quả, nở nụ cười trên mặt nghe mọi người nói chuyện.
Nhưng từ khi mở tiệc tới khi kết thúc, ánh mắt của Giang Trần Âm chỉ lướt qua mặt Bạc Mộ Vũ, không dừng lại một giây, thậm chí có khi nhìn thứ khác mới tiện nhìn cô một cái.
Bạc Mộ Vũ im lặng ăn cơm, lông mi in lên chiếc bóng dưới vành mắt.
Sau bữa tối, bánh sinh nhật được mang lên, Diệp Hạ Lam thổi nến cầu nguyện, sau đó ăn một miếng bánh nhỏ. Ngoại trừ Bạc Mộ Vũ, mọi người đều không thích ăn đồ ngọt, không bao lâu bánh kem liền được bê đi.
Bạc Mộ Vũ tặng Diệp Hạ Lam một đôi khuyên tai, Diệp Hạ Lam vui vẻ kéo Giang Trần Âm và Lam Vu Hân tới khen Bạc Mộ Vũ.
Một lúc sau, mồm miệng Diệp Hạ Lam như mọc da non, kéo Giang Trần Âm và Lam Vu Hân tới ban công ăn đồ ăn vặt nói chuyện, mĩ miều gọi là "thưởng trăng". Ba người phụ nữ tụ lại, Bạc Minh Lương không chen nổi lời, Bạc Mộ Vũ cũng không phải người cùng hội cùng thuyền, hai bố con liền đi thu dọn bát đũa.
Bạc Mộ Vũ lau bát đũa Bạc Minh Lương đã rửa sạch, hỏi một câu giống như tiện miệng: "Bố, buổi chiều sau khi cô Âm tới nhà mình có nói gì không ạ?"
"Nói gì?" Bạc Minh Lương không hiểu ý con gái, quay đầu nhìn Bạc Mộ Vũ một cái, "Con muốn hỏi phương diện nào?"
Bạc Mộ Vũ tiếp tục hỏi: "Chính là chuyện gần đây, cô ấy có nhắc tới không ạ?"
Động tác rửa bát của Bạc Minh Lương ngừng lại, nhíu mày nghĩ ngợi: "Tiểu Giang vừa tới liền ở cùng mẹ con, hình như không nghe thấy cô ấy nói gì... À đúng rồi, nói vừa từ chỗ quay phim bay về đây, trên đường tới đây còn mua bánh crepe xoài với bánh sữa trứng cho con."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lời này không có gì khác với không nói.
Bạc Mộ Vũ khẽ lắc đầu, hỏi tiếp: "Ngoài những chuyện này ra thì sao ạ?"
Bạc Minh Lương khôi phục động tác rửa bát, cười nói: "Thì hết rồi, vì mẹ con kéo cô ấy ra ban công, không có chỗ cho bố."
"Thôi bỏ đi ạ..." Bạc Mộ Vũ lẩm nhẩm một câu, im lặng lau bát đĩa.
Khi Giang Trần Âm tới đây, về cơ bản Bạc Minh Lương đều sẽ tránh đi, để hai chị em Giang Trần Âm và Diệp Hạ Lam nói chuyện, trừ phi ăn cơm hoặc là Diệp Hạ Lam gọi, nếu không cả quá trình Bạc Minh Lương cũng không nói nổi với Giang Trần Âm mấy câu.
Đợi rửa bát xong, Bạc Minh Lương về phòng chơi điện tử, Bạc Mộ Vũ đi tới ngã rẽ hành lang giữa phòng bếp và phòng khách, nghe thấy tiếng cười nói thấp thoáng từ ban công truyền tới.
Gương mặt Bạc Mộ Vũ bị bóng tối bao trùm, cả người đều rất yên tĩnh.
Ngoài ban công, ba người phụ nữ ngồi quanh chiếc bàn nhỏ, nói chuyện trên trời dưới biển cùng nhau, Lam Vu Hân và Diệp Hạ Lam có men rượu trong người liền nói nhiều khác thường.
Lam Vu Hân bóc hai hạt dẻ cười bỏ vào miệng, ợ một cái, "Chị Diệp, em nói này, chị sinh con sớm quá, chị lớn hơn em mấy tuổi chứ? Thế mà đầu gỗ nhỏ kia sắp hai ba rồi, đáng sợ quá."
Diệp Hạ Lam cũng ợ một tiếng, hơn nữa còn ợ dài hơn Lam Vu Hân, thở dài nói: "Chị có cách nào chứ? Khi đó mang thai, một sinh mạng đấy, chị nào nỡ bỏ? Hơn nữa ông chồng chị vui lắm, nhất định bắt chị sinh."
Hai người này mỗi người ợ hơi một cái khiến mặt mày Giang Trần Âm run lên, muốn cười nhưng không tiện cười thành tiếng, chỉ khẽ cúi đầu giấu đi bằng động tác uống nước.
Lam Vu Hân vuốt tóc, bừng tỉnh: "Cũng đúng, nếu mà phá thai là không có đầu gỗ nhỏ rồi, đầu gỗ nhỏ này còn rất đáng yêu, hiếm gặp cô bé nào mà ngơ như thế."
Diệp Hạ Lam ra sức đánh lên bàn tay đang đưa ra bốc hạt dẻ cười của Lam Vu Hân, ánh mắt tức giận: "Không được nói con gái chị ngốc!"
"A a a!" Lam Vu Hân xuýt xoa vì mu bàn tay bị đánh tới đỏ của bản thân, giận dỗi nói: "Em nào nói Tiểu Vũ ngốc chứ? Rõ ràng em đang khen em ấy đáng yêu mà!"
Lúc này Giang Trần Âm thật sự không nhịn nổi nữa, đặt cốc xuống cười lên: "Hai người có thôi đi không hả? Một người hơn bốn mươi tuổi, một người cũng ba mươi mấy rồi, còn giống như trẻ con thế?"
Diệp Hạ Lam chỉ vào Lam Vu Hân: "Cô giáo Giang, con bé này nói bảo bối của mình ngốc. Cậu không có phản ứng gì à?"
Lam Vu Hân mở tròn mắt nắm lấy ngón tay Diệp Hạ Lam: "Em không có!"
Giang Trần Âm bất lực cười lắc đầu, bình thường hai người này đã không nghiêm túc, hiện tại có chút men rượu lại càng dữ dội, chị một câu em một câu, dường như giây tiếp theo liền muốn đánh nhau.
Diệp Hạ Lam hất tay Lam Vu Hân ra, "hừ" một tiếng nói: "Bảo bối của chị đây không ngốc chút nào, vô cùng giỏi giang. Mà thời gian trước Tiểu Quân với Nhược Vi còn nói cho chị ông nhà bên ấy muốn để con bé làm cháu dâu."
Cả người Giang Trần Âm chấn động, "Rồi cậu trả lời thế nào?"
Lam Vu Hân cũng hiếu kì đá chân Diệp Hạ Lam, "A, chị trả lời thế nào?"
Diệp Hạ Lam cười hi hi: "Tùy tiện trả lời đôi câu, chỉ nói là để Tiểu Vũ tự chọn, chị không quản chuyện của con bé."
Giang Trần Âm vô thức thở dài một tiếng, cầm cốc trà đặt trong tay vuốt ve, âm thanh nhỏ đi: "Vẫn nên để Mộ Vũ làm chủ thì tốt hơn, dù sao cũng là chuyện cả đời."
"Đúng thế, bây giờ là thời đại nào rồi chứ, còn lo lắng tìm đối tượng cho con trẻ?" Lam Vu Hân làu bàu, động tác ném vỏ hạt dẻ cười cũng không vững.
Chủ đề xê dịch, Diệp Hạ Lam giữ lấy tay muốn bốc đồ ăn vặt của Lam Vu Hân: "Đúng, có lẽ nên lo lắng cho em trước thì hơn. Lúc nào em kết hôn?"
"Kết hôn gì chứ? Em đây còn chưa chơi đủ nữa."
Giang Trần Âm ở bên cạnh nhìn hai tên hề, ánh mắt vô thức nhìn về phía bầu trời đêm như tấm màn đen, tiếng cười nói bên tai chầm chậm xa dần, dường như bản thân cách biệt với hiện thực.
Sắc trời đã tối, Bạc Minh Lương ôm lấy Diệp Hạ Lam vẫn đang kích động, hai người đưa Giang Trần Âm và Lam Vu Hân ra cửa.
Mặt Lam Vu Hân đỏ không biết so sánh với thứ gì, đôi mắt quyến rũ không ngừng phóng điện, không ngừng lảm nhảm muốn ở lại uống tiếp với Diệp Hạ Lam, dáng vẻ uất hận trời tối.
"Chị Diệp, lần sau uống tiếp, tới nhà em." Lam Vu Hân nói xong liền nháy mắt với Diệp Hạ Lam.
"Không thành vấn đề, uống thâu đêm." Diệp Hạ Lam vui vẻ ra sức vỗ lên bờ vai rộng của chồng.
"Uống cái gì chứ? Đã uống thành dáng vẻ này rồi." Giang Trần Âm hung dữ đỡ lấy Lam Vu Hân, sau đó khách sáo nói với Bạc Minh Lương: "Anh Lương, anh chăm sóc Hạ Lam nhé, bọn em về đây."
Bạc Minh Lương vừa mở cửa vừa quan tâm nói: "Ừ, về đi, đi đường chú ý an toàn."
Lúc này âm thanh của Bạc Mộ Vũ từ sau lưng truyền tới, vô cùng trong trẻo trong tiếng cười nói ngập tràn men rượu của Lam Vu Hân và Diệp Hạ Lam: "Bố, mẹ, con ra ngoài tiễn cô Âm và chị Lam."
Bạc Minh Lương đáp: "Đi đi."
Giang Trần Âm gật đầu với Bạc Minh Lương, kéo Lam Vu Hân ra ngoài, Bạc Mộ Vũ nhanh chóng đi theo.
Trong thang máy xuống nhà, không ai lên tiếng, chỉ có Lam Vu Hân không ngừng xoa đầu, phát ra những tiếng ấp úng mơ hồ,