Nhất Niệm - Thánh Yêu

Chương 61


trước sau




Khiếm Khôn đổi chủ, điều này cũng có nghĩa Minh Thành Hữu hoàn toàn đánh mất thực quyền.

Trang nhất trên tất cả các báo đều là khuôn mặt tuấn tú mà lạnh lùng của Minh Tranh. Trong cuộc chiến tranh đoạt di sản chốn hào môn này, không còn nghi ngờ gì nữa, anh ấy chính là một con ngựa đen.

Cùng một thời điểm, nhà họ Phó công bố tin tức đơn phương đề nghị xóa bỏ hôn ước với nhà họ Minh.

Ngay từ ngày đầu nhậm chức, Minh Tranh đã thực hiện một cuộc cắt giảm biên chế với quy mô lớn. Tất cả những người trước đây trung thành với Minh Thành Hữu, không một ai thoát nạn. Công ty được thay máu bằng một nguồn nhân sự hoàn toàn mới, nghe nói đó đều là những nhân viên đã đi theo Minh Tranh nhiều năm liền.

Điều này đủ để chứng minh thêm một lần nữa rằng Minh Tranh đã sớm trù bị mọi chuyện từ trước.

Những thứ trong phòng làm việc của Minh Thành Hữu sau khi đóng gói xong thì được đích thân người thư ký mới nhậm chức mang đến tận cửa. Nói một cách văn vẻ thì từ giờ trở đi anh có thể ngồi nhà mà hưởng thụ, đợi tới cuối năm lại được chia cổ tức.

Khoảng nửa tháng sau, chuyện này mới dần dần bình lặng.

Hôm nay là cuối tuần, Phó Nhiễm cố tình dậy rất muộn, không ngờ lại đúng lúc bắt gặp Vưu Ưng Nhụy trên bàn ăn.


Phòng của cô ta vẫn được Phạm Nhàn giữ gìn, thường thì cứ mỗi tối thứ Bảy, Vưu Ưng Nhụy lại qua đêm ở đây, sau đó sáng hôm sau sẽ ăn sáng cùng hai người họ.

Phó Nhiễm ăn mặc nghiêm chỉnh đi ra, bỗng thấy Vưu Ưng Nhụy khoanh hai tay trước ngực, đứng đan hai chân vào nhau trước cửa phòng cô, hình như đang đợi cô ra ngoài.

"Có chuyện gì sao?"

"Phó Nhiễm, cô đúng là nhẫn tâm thật đấy." Vưu Ưng Nhụy nhìn cô nửa cười nửa không. Phó Nhiễm khép cửa phòng lại: "Chuyện này có liên quan gì đến cô không? Có cần cô phải mất công đứng chờ sẵn trước cửa phòng tôi không?".

"Cô tưởng tôi thích xen vào chuyện của cô à?" Vưu Ưng Nhụy nghiêng người: "Mẹ bảo tôi gọi cô xuống nhà ăn sáng. Tôi chỉ chẳng thể nào hiểu nổi, tại sao một người thông minh như Minh Thành Hữu lại điêu đứng trong tay cô được".

Sắc mặt Phó Nhiễm toát ra vẻ không vui. Cô dĩ nhiên không thích Vưu Ưng Nhụy chỉ tay chõ mũi vào chuyện của mình: "Cô không phải tôi, càng không phải anh ấy, sao tôi phải nghe cô?".

Biểu cảm của Vưu Ưng Nhụy cứng đờ lại. Cô ta bám theo sau Phó Nhiễm: "Cô cũng không cần lúc nào cũng ra cái vẻ thanh cao kiêu ngạo, trong mắt bố mẹ hai chúng ta chẳng khác gì nhau".

"Thế thì cô cứ giữ nguyên cái thái độ này..." Phó Nhiễm đứng lại ở đầu cầu thang: "... Xuống dưới kia đừng có xưng hô nhầm đấy".

Ánh mắt Vưu Ưng Nhụy tối hẳn đi. Cô và Phó Nhiễm chung quy vẫn có sự khác biệt. Chỉ một câu nói của Phó Nhiễm đã có thể khiến cô ta thua liểng xiểng, không còn đường thoát. Nói cho cùng, chẳng phải vẫn chỉ vì thân phận của họ có sự đặc biệt sao?

Cô ta cũng không ý thức được rằng, nếu không phải vì ngày nào cô ta cũng cố tình khiêu khích thì Phó Nhiễm cũng chẳng buồn bám riết không tha.

Sau khi họ được trở về đúng vị trí của mình, vẫn có thể giả vờ như vô cùng mãn nguyện, nhưng chắc chắn cả hai đều coi đối phương như cái gai trong mắt, có ý so sánh, tỵ nạnh.

Phó Nhiễm về muộn, trên đường về nhà có ngang qua Mê Tính. Thật ra cô không hề tiện đường, nhưng đi đến ngã tư đường lại rẽ phải không theo kiểm soát của não bộ.

Những ánh đèn rực rỡ đủ màu sắc trước cửa lớn Mê Tính đan cài vào nhau. Người ra vào đây không giàu có thì cũng là cậu ấm cô chiêu, tiền boa cho nhân viên ở đây cũng thuộc hạng sang nhất ở thành phố Nghênh An này, khiến cho không ít các cô gái trẻ bon chen để được một chân.

Phó Nhiễm dừng xe lại bên vệ đường. Nơi này vẫn huyên náo như xưa nhưng lại được vẽ thêm vài ba nét thương cảm.

Bỗng, bóng một người lao nhanh ra khỏi Mê Tính. Đối phương chân bước loạng choạng, chỉ trong vòng một tích tắc đã lao tới dưới gốc cây mà  Phó Nhiễm đang đỗ xe. Người đàn ông chống tay lên thân cây, không ngừng khom lưng nôn khan, lồng ngực rắn chắc vì quá dùng sức mà bung ra một chiếc cúc áo. Phó Nhiễm cũng định khởi động xe nhưng vì tò mò nên nhìn thêm một chút, đúng lúc nhìn thấy người đàn ông ngẩng đầu lên.

Thì ra là Minh Thành Hữu!


Phó Nhiễm nắm chặt vô lăng. Minh Thành Hữu đứng thẳng lên, tựa người vào thân cây, khuôn mặt nổi bật hơn người ẩn hiện trong bóng cây. Cô ngước lên, ở góc độ này chỉ có thể nhìn rõ những đường nét từ mũi anh hất xuống. Phó Nhiễm không biết mình nên đi hay nên tiếp tục ở lại đây.

Cô khởi động xe theo bản năng.

Nhưng cô lại liếc nhìn thấy bóng Minh Thành Hữu tiếp tục cúi gập xuống. Sắc mặt anh rất đau khổ, có lẽ đã uống không ít rượu. Phó Nhiễm ngập ngừng giây lát, cuối cùng vẫn đẩy cửa xe ra, bước xuống.

Đúng lúc này, Huống Tử và vài người bạn nhậu ngày trước của Minh Thành Hữu bước ra khỏi Mê Tính. Phó Nhiễm đi qua gọi: "Huống Tử, anh ấy uống say rồi, phiền anh

đưa anh ấy về".

"Ô!" Huống Tử hét ầm lên cực kỳ khoa trương: "Chị dâu!".

Phó Nhiễm không khỏi cảm thấy ngượng ngập.

"Mọi người qua đây gặp chị dâu nào, ha ha ha..."

"Chào chị dâu..." Mấy người xung quanh cũng hùa theo.

Phó Nhiễm quay đầu, thấy Minh Thành Hữu đang cố kìm nén cảm giác khó chịu, nhìn về phía này: "Anh ấy say thật rồi".

"Chị dâu, chị đã rời xa khỏi Tam thiếu rồi còn lo chuyện của anh ấy làm gì? Vả lại chẳng phải xe của chị đang đỗ bên đường kia sao? Chị muốn giữ mình sạch sẽ thì hà tất kéo bọn này xuống vũng nước đục chứ? Mấy anh em, chúng ta đổi chỗ khác chơi tiếp!"

Huống Tử hô hào mọi người rời đi, thậm chí không buồn nhìn qua đây thêm lần nào nữa.
Hiện thực tàn khốc như vậy đấy, cao thì được nịnh bợ, thấp thì bị giẫm đạp.

Phó Nhiễm đứng đực tại chỗ, cô nhìn thấy Minh Thành Hữu đứng gần đó cả người run lên. Những vinh quang và rực rỡ ngày xưa của anh dường như đều rời xa, mất đi sự che chở của thân phận, cũng chẳng thể được sống một cách thoải mái, tự do tự tại.

Trong những đám người đang đi qua đi lại kia có ai không biết Minh tam thiếu?

Trước kia, hai chữ "Tam thiếu" đại diện cho hào quang và quyền lực không gì so bì nổi. Nếu là vài tháng trước anh rơi vào tình cảnh này chắc chắn sẽ có không ít người đi tới xu nịnh. Nhưng bây giờ người ta gọi anh là Tam thiếu phần nhiều là sự chế giễu. Minh Thành Hữu bây giờ không khác gì một vị Thái tử thời cổ đại bị phế bỏ. Huống Tử nói đúng, anh chính là một vũng nước đục.

Anh chống tay vào cây nôn đến hết hơi hết sức. Anh dán chặt sống lưng vào lớp vỏ cây thô rap, hai chân mềm nhũn từ từ khuỵu xuống.

Anh gần như sắp ngồi bệt xuống đống nước đọng bẩn thỉu trước mắt rồi.

Phó Nhiễm sải bước tiến tới, kịp đỡ lấy hông anh trước khi anh ngã khuỵu. Cô khoác cánh tay trái của Minh Thành Hữu qua vai mình, dìu anh đi về phía chiếc ô tô đang đỗ bên đường.
Anh bước đi loạng choạng, sức nặng của cả cơ thể đè xuống khiến Phó Nhiễm suýt nữa tắc thở. Khó khăn lắm cô mới dìu được anh ngồi vào ghế lái phụ, rồi lại ghé qua cài dây an toàn cho anh.

Người đàn ông vòng tay, giữ chặt lấy gáy cô, dường như có ý định hôn cô.
Phó Nhiễm không thắt dây an toàn nữa, đưa tay đẩy ngực anh: "Anh mà còn đi được thì tự lái xe đi".

Quả nhiên vừa nói xong, Minh Thành Hữu liền ngoan ngoãn buông tay đặt sang bên cạnh.
Cô ngồi trở lại ghế lái. Minh Thành Hữu ngả ra, dựa đầu vào ghế, hai mắt nhắm nghiền, đôi mày dài rậm như hắt một lớp bóng xuống hốc mắt. Hơi thở của anh gấp gáp, lại có vẻ như rất khó chịu. Phó Nhiễm mở cửa cho gió thổi vào: "Anh không sao chứ?".

Cô không đợi được bất kỳ câu trả lời nào.

Bỗng có một chùm sáng chói mắt rọi từ phía trước tới. Phó Nhiễm hoảng hồn đánh tay lái. Cô chỉ kịp nhìn thấy có một chiếc xe đua lao vút sượt qua hông xe mình, tốc độ nhanh kinh người, rõ ràng là đang đua xe.

Đồng thời lúc này, bên tai vang lên tiếng va đập rất mạnh và tiếng hậm hực vô thức của người đàn ông.

Cô đi chậm lại một chút, bấy giờ mới nhìn thấy Minh Thành Hữu đang đưa tay ôm trán. Ban nãy cô quên mất chưa cài dây an toàn cho anh.

Phó Nhiễm tạm dừng xe lại. Bánh xe vừa mới dừng hẳn, Minh Thành Hữu đã đẩy cửa lao nhanh ra ngoài, đi sang bên cạnh nôn thốc nôn tháo.

Tốn không biết bao nhiêu sức lực cô mới đưa được anh về Y Vân Thủ Phủ. Phó Nhiễm ấn chuông rất lâu vẫn không thấy quản gia Tiêu ra mở. Hết cách, cô đành thò tay vào túi quần Minh Thành Hữu rút chìa khóa của anh ra.
Gắng sức nửa lôi nửa kéo anh về phòng, rồi đẩy anh lên giường, người đàn ông lại cuống cuồng chạy vào nhà vệ sinh. Ngay sau đó, Phó Nhiễm nghe thấy tiếng nước chảy ào ào. Rõ ràng là anh tỉnh rượu rồi. Phó Nhiễm cầm chiếc túi xách lên, định ra về.

Vừa đi tới cửa, trong phòng tắm bỗng nhiên vọng ra một loạt những tiếng bịch bộp. Cô dỏng tai lên nghe, từ đó thì ngoài tiếng nước rả rích ra, tất cả chỉ là một khoảng trầm mặc dài vô tận.

"Minh Thành Hữu?" Cô đứng trước cửa, khẽ đập tay lên cửa.

Không thấy trả lời.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện