Vì đến giờ tan sở tắc đường nghiêm trọng nên cô không thể lái xe quá nhanh. Nhưng Minh Thành Hữu rõ ràng muốn cắt đuôi cô. Phó Nhiễm bám theo Minh Thành Hữu lên đường cao tốc, ưu thế của chiếc Bugatti Veyron được phát huy tối đa. Phó Nhiễm tăng tốc, hai chiếc xe bám sát, một trước một sau, không thể tách rời. Khi đi ngang qua một chiếc xe khách, Phó Nhiễm cảm nhận được rõ ràng thân xe có phần bay bay, đây đã là tốc độ tối đa của Audi rồi. Cho dù như vậy, Minh Thành Hữu vẫn nhẹ nhàng cắt đuôi cô.
Phó Nhiễm lái xe tới Y Vân Thủ Phủ, phát hiện căn biệt thự ngày trước vẫn trống huơ trống hoác. Cô lại tới đường Nam Xa, cô đừng xe ở một ngã tư, đi bộ vào thì nhìn thấy Lý Vận Linh và quản gia Tiêu đang tất bật trong vườn. Cô đứng ngoài tròn một tiếng đồng hồ nhưng không nhìn thấy bóng dáng Minh Thành Hữu.
Phó Nhiễm thất vọng rời đi, cô nhận được điện thoại của chú, nói Vưu Hựu tối nay lại không chịu ăn uống gì.
Phó Nhiễm ngắt máy, gác cái đầu nặng nề lên vô lăng.
Rõ ràng Minh Thành Hữu còn một nơi ở khác, nhưng cô không biết, cũng không tìm thấy.
Cô tìm một vòng không mục đích trên đường, cũng hiểu kiểu tìm này chẳng có tác dụng gì. Cô đi xe ngang qua Mê Tính, thử vận may một lần, đánh xe vào trong bãi, quả nhiên nhìn thấy chiếc ô tô của Minh Thành Hữu.
Phó Nhiễm hồi hộp bước vào. Bên trong là một thế giới dễ khiến người ta sa đọa. Đứng trước cửa phòng VIP Thiên Tự, cô nghĩ Minh Thành Hữu đã ăn chơi bao giờ cũng chọn dịch vụ tốt nhất. Phó Nhiễm khẽ khàng đẩy cửa ra, quả nhiên nhìn thấy một bóng hình nằm trên sofa.
Cô rón rén lại gần, trong phòng ngoài Minh Thành Hữu ra không còn ai khác. Giày cao gót giẫm lên lớp thảm cứ có cảm giác chìm vào đó, tựa như bước trên mây, phiêu diêu, không chân thực.
Bài hát "Đoán không ra" replay rất nhiều lần trong phòng. Minh Thành Hữu lấy cánh tay phải che chặt mắt, vắt hai chân vào nhau, hơi thở gần như nhịp nhàng, đều đặn, có vẻ đã ngủ rồi.
Chẳng thể đoán được
Hóa ra ở bên nhau còn cô đơn hơn mỗi người mỗi ngả
Hai con người đều chỉ sống cho qua ngày đoạn tháng
Không thể cảm nhận được mỗi lần chạm vào nhau
Là chân thật, là ấm nóng
Nếu sự cởi mở lúc xa lúc gần này là sự tự do mà anh muốn
Vậy thì em chấp nhận quay lại cuộc sống chỉ có một mình
Nếu những dịu dàng lúc nhiệt tình khi hờ hững này là cái cớ của anh
Thì em thà chưa từng chân thành với anh
...
Càng là những người ta quan tâm ta lại chẳng tài nào hiểu nổi
Phó Nhiễm bước qua, ngồi xuống chiếc sofa đối diện Minh Thành Hữu. Áo vest bị anh quăng đại một bên, chìa khóa xe và di động cũng bị vứt loạn trên mặt bàn.
Hai năm rồi, đây lại là lần đầu cô được ngắm anh ở góc độ này.
Cửa phòng bỗng nhiên bị mở ra, người phục vụ mang loại rượu Minh Thành Hữu đã gọi đi vào: "Tam thiếu".
Ngẩng đầu lên, cậu ta bèn nhìn thấy Phó Nhiễm ngồi ở đối diện.
Minh Thành Hữu bỏ cánh tay ra, nhíu mày ngồi dậy. Anh khẽ day day trán, bỗng nhiên bóng Phó Nhiễm xuất hiện trong tầm mắt. Anh tưởng mình nhìn nhầm, phải nhìn thật kỹ mới phát hiện chẳng phải cô đang ngồi sờ sờ ở đó hay sao?
"Tam thiếu, còn cần gì nữa không ạ?" Người phục vụ từ từ mở rượu ra.
Minh Thành Hữu xua tay ý bảo cậu ta đi ra, mím chặt môi không nói chữ nào.
Khoảnh khắc cánh cửa căn phòng VIP rộng lớn được khép lại, chỉ còn đúng hai người họ.
Những ngón tay gầy của Minh Thành Hữu cầm ly rượu cao khoảng nửa ngón tay lên. Anh không uống cạn ngay, mà lấy hai ngón tay cầm chặt lấy thành ly, nhẹ nhàng đung đưa thứ chất lỏng màu nâu bên trong. Sau khi hương rượu đã bay xa, anh mới đặt sát ly rượu vào khóe miệng góc cạnh của mình.
Phó Nhiễm nhìn chăm chú từng động tác của người đàn ông.
Minh Thành Hữu một mình thưởng thức rượu. Anh vắt chân trái lên, mở rộng cánh tay gác lên thành ghế, chiếc sơ mi màu trắng trong vì động tác của anh mà càng căng ra, từng đường nét hoàn hào của người đàn ông vì thế mà lộ rõ.
Anh không có ý lên tiếng nói gì với cô, vẫn coi cô như không khí giống mọi lần.
"Tam thiếu, anh có thể im lặng, nhưng tôi hy vọng anh sẽ nghe những lời tôi nói sau đây. Sự việc tiếp tục ầm ĩ, thật ra không có lợi gì cho đôi bên cả."
Minh Thành Hữu cầm di động lên, gọi một cuộc điện thoại, từ đầu tới cuối không nhìn Phó Nhiễm lấy một lần: "A lô, gọi vài đứa nữa qua đây chơi. Phòng anh đã đặt xong xuôi rồi, chỗ cũ".
Phó Nhiễm biết bây giờ mà không tranh thủ, lát nữa cô sẽ chẳng chen vào được câu nào: "Tôi biết chuyện này là do nhà họ Lý khơi lại. Cho dù Lý Thâm không tham gia vào chuyện tạt xăng, nhưng việc cậu ta cưỡng bức Vưu Hựu là sự thật. Nếu không phải vì sự nông nổi ấy, Vưu Hựu đã chẳng như ngày hôm nay".
"Em tin rồi?" Minh Thành Hữu bỗng nhiên ngắt lời cô, nhìn thẳng vào mắt cô.
Chạm phải ánh nhìn bất ngờ của người đàn ông, Phó