Phó Nhiễm do dự không biết có nên xuống xe hay không. Đi ngang qua chiếc Bugatti Veyron màu đen, Phó Nhiễm nhìn qua cửa sổ nhưng không thấy bên trong có ai.
Chiếc xe đỗ vững vàng tại đó, nhìn biển số xe và loại xe là biết, cả thành phố Nghênh An này chỉ có một người là chủ nhân của nó.
Phó Nhiễm cảm thấy hơi rầu rĩ, cũng có chút gì thất vọng.
Cô đánh xe vào nhà, đỗ cẩn thận, rồi cúi đầu men theo con đường nhỏ đi vào trong.
Phó Nhiễm thay xong giày ở chỗ cửa ra vào, chưa nhìn thấy người đã nghe thấy tiếng. Chất giọng trầm ấm đặc biệt của người đàn ông xen lẫn cảm giác quyến rũ mà cô quen thuộc vọng từ trong phòng khách rộng lớn ra ngoài. Cô gần như bối rối, không biết phải làm sao, cứ đứng đực tại chỗ không thể cất bước.
"Tiểu thư đã về ạ." Thím Trần vừa nói xong, tất cả mọi người đã quay lại dồn sự chú ý về phía Phó Nhiễm.
Cô thấy Minh Thành Hữu đang ngồi trên sofa, ánh mắt nhìn xuyên qua những chậu cây đứng yên ngoài cửa ra vào. Phó Nhiễm xỏ đôi dép bông màu mè, đôi chân gượng gạo có phần mất tự nhiên: "Thưa bố mẹ, con đã về".
Phạm Nhàn tay cầm tách trà, trong phòng khách tồn tại một bầu không khí kỳ lạ khó tả. Phó Tụng Đình lạnh tanh, lúc Minh Thành Hữu đến đây chắc ông đang ngồi đọc báo, tờ báo được mở rộng vẫn còn được đặt đại lên mặt bàn. Thím Trần tiện tay thu dọn, Phó Nhiễm cũng nhân tiện gửi thím chiếc áo khoác của mình.
Phó Nhiễm hai tay níu chặt vạt quần, nhìn thẳng vào Minh Thành Hữu: "Sao anh lại ở đây?".
Minh Thành Hữu giơ tay về phía cô.
Phó Tụng Đình và Phạm Nhàn đưa mắt nhìn nhau, không hề lên tiếng, dường như đều đang quan sát tình thế và cục diện. Phó Nhiễm nhìn theo bàn tay anh, nhất thời không hiểu Minh Thành Hữu làm vậy là có ý gì.
Anh đứng lên, kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình.
"Bố, mẹ." Xưng hô của anh khiến tất cả sững sờ, câu nói ngay sau đó càng nằm ngoài dự liệu của mọi người: "Con muốn bắt đầu lại với Phó Nhiễm".
Phạm Nhàn giật mình, suýt nữa đánh rơi cả tách trà. Phó Tụng Đình nhìn về phía con gái: "Tiểu Nhiễm, đây cũng là ý của con sao?".
Phó Nhiễm hơi sững người, nhưng đáy lòng hiểu rất rõ. Cô lắc đầu: "Con không...".
"Thưa bố, con hy vọng bố mẹ sẽ đồng ý."
Phó Nhiễm hạ thấp giọng: "Minh Thành Hữu, anh lại đùa gì vậy?".
Lại còn chạy hẳn tới nhà cô.
"Tôi không đồng ý." Phó Tụng Đình thẳng thắn nói.
Câu trả lời có vẻ như đã gây bất ngờ cho Minh Thành Hữu, anh luôn nghĩ ít nhất nhà họ Phó sẽ đồng ý: "Bố, vì sao vậy?".
"Chúng tôi thật không dám trèo cao." Đến cuối cùng Phó Tụng Đình cũng không nói rõ khúc mắc trong lòng. Dù gì Minh Vân Phong cũng đã qua đời, người đã chẳng còn, nếu nhà Minh ngoài ông ta ra không còn ai biết chuyện năm xưa thì họ cũng quyết tâm không nhắc lại nữa, tránh đồn thổi ra ngoài người ta lại nói mình giậu đổ bìm leo, cũng đâu có bằng chứng gì: "Vả lại, lúc này Phó Nhiễm quay về thì còn ra thể thống gì? Sẽ chỉ bị người ngoài nói vào là tham mộ hư vinh, có nạn không cùng chia nhưng có phúc phải cùng hưởng".
"Cuộc đời này là của hai bọn con, không cần để tâm tới ánh mắt của người ngoài." Minh Thành Hữu nói giọng kiên định. Phạm Nhàn từ đầu tới cuối thể hiện nét mặt khó xử. Phó Nhiễm rút lại bàn tay đang bị anh nắm chặt về: "Anh về đi".
Minh Thành Hữu ngẩng lên nhìn khuôn mặt nghiêng bình tĩnh của cô. Môi anh hơi mím lại. Thấy dáng vẻ vẫn không hề suy suyển của cô, trái tim anh thắt lại đau đớn, thật chỉ muốn bóp cô trong lòng bàn tay xem khuôn mặt đó còn bình tĩnh được nữa hay không.
Anh vốn dĩ cũng chỉ đến để bày tỏ thái độ, ý tứ đã rõ ràng cũng không cần ở lại lâu.
Thấy anh đứng dậy, Phó Nhiễm theo anh ra ngoài: "Bố mẹ, con đi tiễn khách".
Nhìn theo bóng họ khuất sau cánh cửa phòng khách, Phạm Nhàn nhấp một ngụm trà: "Sự tình sao lại ra nông nỗi này chứ?".
Phó Tụng Đình lạnh mặt.
"Ban nãy ông nói triệt để quá, ông cũng không hỏi xem ý tứ của Tiểu Nhiễm ra sao." Phạm Nhàn lên tiếng quở trách.
"Tiểu Nhiễm đã nói không rồi, bà cũng ngồi đây cơ mà."
Phạm Nhàn đang nhìn phía xa, lúc này quay về: "Ông hỏi ngay trước mặt Thành Hữu, rồi lại còn bày ra thái độ đó, Tiểu Nhiễm liệu có dám nói thật không?".
Phó Tụng Đình cũng nổi xung lên: "Tôi nói không được là không được. Bà hiểu như vậy thì nói đi, tại sao lúc trước Tiểu Nhiễm lại ra đi. Thế nên bây giờ hai đứa nó không cần phải bắt đầu lại".
Phạm Nhàn thấy tình hình trước mắt như sắp cãi nhau đến nơi, bà chủ động nói nhỏ xuống: "Vậy tôi hỏi ông, suốt hai năm nay Tiểu Nhiễm đều không đi xem mặt đàng hoàng một ai là vì lý do gì?".
Phó Tụng Đình nhíu mày: "Có thể là chưa gặp được người có cảm giác".
"Năm xưa nó và Minh Tranh ầm ĩ như vậy, tôi cũng nghĩ là có khả năng, còn từng khuyên nhủ Tiểu Nhiễm. Ông xem bây giờ đấy, sắp hai mươi