Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 104: Ta cam đoan...


trước sau

Dịch giả: hoangtruc - nhóm dịch: HTP

Bạch Tiểu Thuần mang theo âu sầu và ủy khuất trở về động phủ, hắn ở đó than ngắn thở dài, cuối cùng đành cảm khái nói.

“Một người nếu như quá ưu tú cũng không phải là chuyện tốt. Như chính bản thân ta vậy, cả tông môn đều lo lắng mà miễn trừ cho ta mười năm nhiệm vụ, mỗi tháng chỉ trả cho ta điểm cống hiến.” Bạch Tiểu Thuần cảm thấy phát sầu khổ, cảm thấy bản thân mình thật sự quá ưu tú đi, cũng không biết nên làm gì tiếp theo nữa…

“Thôi thôi, đã không cho ta chấp hành nhiệm vụ, vậy thì ta đành luyện dược vậy. Nguyên bản chấp hành nhiệm vụ cũng là vì kiếm điểm cống hiến a.” Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây, bất giác cảm thấy như mình có phần nào đó vì tông môn mà hi sinh bản thân vậy, rồi hắn đi vào phòng luyện dược.

“Cần phải nắm giữ hết các phương pháp luyện chế linh dược cấp ba!” Bước vào phòng luyện dược, vẻ mặt Bạch Tiểu Thuần trở nên nghiêm túc lại.

Thời gian trôi qua đã nửa năm.

Nửa năm này, ngoại trừ khoảng thời gian cố định tu hành thì Bạch Tiểu Thuần đều ở trong phòng luyện dược luyện đan. Nếu thiếu vật gì thì sẽ dùng điểm cống hiến đổi lấy, cả người hắn dần dần có chút điên cuồng, dáng vẻ như nếu không nắm giữ thuần thục tất cả các phương pháp luyện chế linh dược cấp ba thì nhất quyết không bỏ cuộc.

Mà trong tông môn, từ khi Bạch Tiểu Thuần không còn chấp hành các loại nhiệm vụ thì tình trạng bình thường cũng dần được khôi phục lại. Sâu trong lòng tất cả mọi người đều thở phào một hơi. Nhất là Chưởng môn Trịnh Viễn Đông, rốt cuộc cũng cảm thấy thanh tĩnh rất nhiều, còn cảm thấy bản thân mình miễn trừ cho Bạch Tiểu Thuần mười năm thực hiện nhiệm vụ quả nhiên là một quyết định phi thường chính xác.

Chẳng những lão cảm thấy như vậy, mà Lý Thanh Hậu cùng với các vị Chưởng tòa, trưởng lão tại bờ Nam cũng dần cảm thấy yên lòng. Thậm chí trong một lần hội nghị thường kỳ giữa tam Sơn, đám người Trúc Cơ này còn nhắc đến Bạch Tiểu Thuần.

“Đứa nhỏ Bạch Tiểu Thuần này gần đây chủ yếu đều luyện dược, trong tông môn cũng vì thế mà được khôi phục như thường rồi.”

“Luyện dược là chuyện tốt. Cứ để hắn luyện đi, Luyện dược là an toàn nhất, sẽ không gây ảnh hưởng đến người khác.” Cả đám người đều đồng loạt mỉm cười, đối với sự yên tĩnh nửa năm qua, quả thật rất cảm khái.

Chỉ là đám người này còn chưa kịp cảm khái được bao lâu thì vài ngày sau, một tiếng nổ rung trời truyền khắp Hương Vân Sơn, là từ trong động phủ Bạch Tiểu Thuần truyền ra, nổ vang tám hướng, khiến cả đám đệ tử nội môn bị giật mình mà bừng tỉnh. Thậm chí đám đệ tử ngoại môn cũng bị dọa chấn động cả tâm thần.

"Chuyện gì xảy ra!"

“Trời ạ, lẽ nào có người tấn công Linh Khê Tông chúng ta???”

Ngay trong lúc mọi người còn đang xôn xao thì Bạch Tiểu Thuần ho khan từ trong phòng luyện dược ở động phủ chạy ra ngoài. Gương mặt đen kịt, nước mắt nước mũi tèm lem, chạy thẳng tới dòng suối nhanh chóng rửa ráy một phen, sau đó mới cau mày leo ra.

“Vậy mà nổ sao?” Hắn cảm thấy rất khó hiểu. Đan lô trong động phủ tuy là vật dụng thông thường của đệ tử nội môn, nhưng cách thức chế tạo thì cũng giống hệt như trong Luyện Dược Các. Nói như vậy, nếu như Linh dược có hư hỏng thì Đan lô cũng sẽ không thể phát nổ được.

Chỉ là vừa rồi Đan lô vậy mà nổ tung, thậm chí còn khiến cho trận pháp của động phủ cũng bị kích phát ra.

Trong lòng Bạch Tiểu Thuần ngổn ngang trăm mối mà không có lời giải, chỉ đang trầm ngâm rồi thở dài, sau đó hắn bắt đầu tu luyện Long Tượng Hóa hải Kinh. Sau mấy ngày này, tu vi của hắn chỉ còn kém một tia nữa là có thể đột phá rồi.

Bạch Tiểu Thuần cũng không sốt ruột, tu hành Long Tượng Hóa Hải Kinh xong, hắn lại nuốt linh dược gia tăng nguyên khí vào, rồi bắt đầu vận chuyển Bất Tử Trường Sinh Công, toàn thân càng thêm sáng chói ngân quang, thậm chí nếu nếu nhìn kỹ thì dường như sắp hình thành nên được một tia sáng vàng kim.

Mãi cho tới trưa, Bạch Tiểu Thuần mới thở ra một hơi, thu công pháp, đứng trong động phủ, hai mắt khép lại rồi nâng hai tay lên, trong thể nội vận chuyển khẩu quyết Thủy Trạch Quốc Độ. Sau nửa nén nhang thì hắn mở hai mắt ra, hướng về phía trước hét lớn một tiếng.

Một khí thế kinh người từ trên người hắn tản ra, dường như cảnh vật xung quanh như biến đổi đi, như xuất hiện thêm nhiều hơi nước hơn. Nhưng hiện tượng này cũng chỉ kéo dài khoảng một hơi thở, rồi tất cả lại nhanh chóng tiêu tán đi mất.

Bạch Tiểu Thuần có chút kiệt sức, lau mồ hôi, Thủy Trạch Quốc Độ này ngày nào hắn cũng luyện tập, nhưng dường như mãi tới bây giờ vẫn chỉ thi triển ra vỏn vẹn một tia khí thế thế này mà thôi.

“Còn phải tiếp tục cố gắng a.” Bạch Tiểu Thuần nghỉ ngơi một lát. Kết thúc khoảng thời gian tu hành cố định ngày hôm nay, hắn lại tiếp tục nghĩ tới sự tình Đan lô phát nổ vừa rồi. Nửa năm nay hắn luôn luyện chế linh dược cấp ba, tuy có thành công nhưng đa số lại là thất bại.

Việc này khiến cho hắn cảm thấy rất bất đắc dĩ. Lúc này hắn trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu, dường như đã tìm ra được nguyên nhân khiến cho Đan lô phát nổ.

“Là do dược lực trở nên gay gắt mà bất ổn, tạo thành bộc phát?” Bạch Tiểu Thuần như có điều suy nghĩ. Sau đó hắn lập tức ra ngoài, dùng điểm cống hiến đổi lấy Đan lô khác rồi quay về tiếp tục Luyện dược.

Mà đám người trên Hương Vân Sơn cũng dần biết dược tiếng nổ ầm vang vừa rồi là từ động phủ của Bạch Tiểu Thuần. Từng đám người đầy vẻ cổ quái trên mặt, tuy không biết làm sao mà thành tiếng nổ đó nhưng cũng có thể tạm chấp nhận vậy.

Nhưng là…mấy ngày sau, Bạch Tiểu Thuần tập trung tinh thần toàn lực điều khiển linh dược trong Đan lô tại phòng luyện dược ở động phủ, thế nhưng độ khó của Linh dược cấp ba là quá lớn, những người khác luyện chế dựa vào kinh nghiệm và vận khí, luyện mười lần thành công ba lần đã là tạo nghệ cực cao rồi. Chỉ là Bạch Tiểu Thuần đeo đuổi cực hạn, nếu không giải quyết vấn đề quyết sẽ không bỏ qua, nên hắn đều truy tìm từng chi tiết nhỏ, thậm chí còn thí nghiệm cả những chi tiết rất tầm thường nên thường sẽ xảy ra xung đột.

Ngay lúc này, hai mắt hắn đột nhiên trợn to, hắn cảm nhận được Linh dược trong Đan lô dường như không còn bị khống chế được nữa, mà Đan lô cũng bắt đầu nứt ra ken két. Bạch Tiểu Thuần trợn mắt há mồm, một đôi cánh chợt xuất hiện sau lưng rồi trong nháy mắt hắn đã chạy ra khỏi phòng luyện dược.

Ngay khi hắn vừa rời đi, thì một tiếng nổ còn to lớn hơn đợt trước ầm vang ngập trời truyền ra.

Toàn bộ mọi người trên Hương Vân Sơn xôn xao hẳn lên, không dễ dàng gì mà đè nén xuống được. Chỉ là ba ngày sau đó, Bạch Tiểu Thuần bên trong phòng luyện dược lại rít gào lên, rồi cấp tốc chạy vọt ra, sau đó là tiếng nổ vang ngập trời xuất hiện, càng thêm kinh người hơn hẳn.

Bảy ngày sau đó, Bạch Tiểu Thuần đang lúc luyện đan chợt kinh hồn bạt vía mà trợn mắt há mồm, triển khai tốc độ nhanh nhất vọt chạy đi. Phía sau lưng hắn, một tiếng nổ vang thứ tư đầy đinh tai nhức óc, toàn bộ phòng luyện dược cũng sụp đổ gần một nửa.

Lần này Hương Vân Sơn hoàn toàn chấn động, tất cả đệ tử đều đỏ ngầu hai mắt, từng người bắt đầu tìm hiểu, rồi cũng biết chuyện Bạch Tiểu Thuần trong quá trình luyện đan mà làm ra. Chỉ là bọn hắn nghĩ mãi cũng không rõ, đến

cùng là hắn luyện đan thế nào mà lại có thể tạo thành tiếng nổ vang đến mức độ này.

“Ta đã hỏi Linh Dược Đường. Mấy ngày nay Bạch Tiểu Thuần cũng đã đổi đến bảy tám Đan lô rồi!”

“Tiếng nổ kia chính là âm thanh Đan lô bị nổ tung đấy, Bạch Tiểu Thuần đây là định luyện chế đan dược gì chứ, chết tiệt, hắn cũng không sợ bản thân sẽ bị nổ chết hay sao chứ!” Trong tiếng tức giận của mọi người, Tiếng nổ ầm vang…cũng không có kết thúc, mà còn lần lượt truyền ra.

Trong vòng một tháng, trong động phủ của Bạch Tiểu Thuần truyền ra khoảng chừng bảy lần tiếng nổ vang kinh thiên. Mỗi lần đều mạnh mẽ hơn lần trước, nhất là lần cuối cùng nhất, toàn bộ Hương Vân Sơn cũng bị rung chuyển một cái, Động phủ của Bạch Tiểu Thuần cũng thiếu chút nữa là bị nổ tan nát.

Trong lúc Bạch Tiểu Thuần bị hù như vậy mà chạy ra ngoài, thì tất cả đệ tử nội môn và ngoại môn Hương Vân Sơn đều trở nên phát điên. Một tháng nay, bọn họ không dám tĩnh tâm tu hành, mỗi một lần tu hành đều bị làm cho bừng tỉnh khiến cho tim đập loạn xạ, xuất hiện dấu hiệu hoảng hốt, khiến bọn họ như bị tra tấn, ánh mắt đỏ vằn, cả đám đều sắp không khống chế nổi lửa giận của mình rồi.

Mà dường như trận pháp cách âm cũng không hiệu quả đối với loại âm thanh này, khiến các đệ tử đều nổi lên lửa giận ngập trời. Thậm chí các trưởng lão cũng đầy kinh hãi, đối với việc Bạch Tiểu Thuần làm sao tạo thành mọi chuyện thế này cũng là không tưởng tượng ra được đấy.

“Đây chính là thanh âm Đan lô nổ tung tạo thành, là Bạch Tiểu Thuần đang luyện dược sao? Hắn…hắn đang luyện đan gì vậy?”

Không có kết thúc, đến tháng thứ hai, tiếng nổ càng lớn hơn, ầm vang không ngừng, liên tiếp truyền ra hơn mười tiếng. Cơ hồ cứ hai ngày, nhất định sẽ có một lần đấy. Đến khi đệ tử Hương Vân Sơn đều không chịu đựng được nữa, tất cả như phát cuồng lên, đồng loạt kéo đến tận cửa động phủ Bạch Tiểu Thuần truyền ra đấy tiếng rống giận.

Bạch Tiểu Thuần đầy ủy khuất nhanh chóng chạy ra giải thích. Khi nhìn thấy hơn ngàn đệ tử ngoài cửa động phủ, sắc mặt hắn chợt tái lại, rồi gắng sức vỗ ngực, cam đoan tuyệt đối sẽ không có lần sau thì mới khiến đám người kia nguôi ngoai xuống.

Vất vả lắm mới tiễn đám người kia đi được, vẻ mặt Bạch Tiểu Thuần như đưa đám bước vào động phủ, nhìn phòng luyện dược bị sụp đổ hơn phân nửa, hắn đành than thở rồi bước vào, lấy thêm một Đan lô mới ra rồi đứng đó ngẩn người.

Sau mấy ngày, hắn đội nhiên vỗ đùi, hai mắt sáng lên.

“Đúng rồi, nhất định nguyên nhân chính là Đan lô không có ổn định!” Nghĩ tới đây, hắn liền phấn chấn hẳn lên, bắt đầu thử nghiệm tiếp…Đêm khuya vào ngày thứ ba, tất cả mọi người trên Hương Vân Sơn lại được nghe một tiếng…nổ vang kinh thiên động địa.

Một đệ tử nội môn bị giật mình suýt nữa sụp đổ, tóc tài bù xù xông ra, gào thét thảm thiết.

“Bạch Tiểu Thuần, cho dù ngươi là thiên kiêu, thì ta cũng phải đánh ngươi!”

Không chỉ có y, mà rất nhanh, trong đêm khuya này, dường như tất cả đệ tử đều xông đến, thậm chí ngay cả Chu Tâm Kỳ cũng đầy mệt mỏi mà đi thẳng tới động phủ của Bạch Tiểu Thuần. Nhìn vẻ mặt cười cười đầy áy náy cam đoan liên tục của Bạch Tiểu Thuần, trong lòng bọn họ đầy bất đắc dĩ. Thái độ Bạch Tiểu Thuần quá tốt như vậy khiến bọn họ cũng không biết làm sao cho phải, nếu thái độ không tốt còn dễ nói, cùng lắm là đánh lớn một trận, nhưng lúc này…chỉ đành cắn răng mà chấp nhận.

Bạch Tiểu Thuần mệt mỏi trở về động phủ, khóc không ra nước mắt, hắn cảm thấy kiên trì với lý tưởng bản thân quả nhiên là một việc khó khăn trùng trùng.

“Bạch Tiểu Thuần ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ!” Hắn căn răng một cái, tiếp tục lấy ra Đan lô, nhìn chằm chằm vào đó. Lần trầm ngâm này của hắn kéo dài khoảng nửa tháng, hắn đã xem xét kĩ lại tất cả các vấn đề qua một lượt, thậm chí còn suy nghĩ kỹ từng chi tiết nhỏ nhất.

“Địa hỏa, nhất định nguyên nhân chính là địa hỏa!” Bạch Tiểu Thuần đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt hắn đầy tơ máu lại tiếp tục luyện chế…Sau năm ngày, vào sáng sớm, một tiếng nổ vang khiến Lý Thanh Hậu phải trợn mắt há hốc mồm, thậm chí Tử Đỉnh Sơn và Thanh Phong Sơn đều nghe thấy tiếng vang từ bên trong Hương Vân Sơn vọng tới.

Mấy đệ tử nội môn ở gần động phủ của Bạch Tiểu Thuần đều bị tiếng nổ vang này chấn cho choáng váng. Nhất là Chu Tâm Kỳ, nàng gần như phát điên lên, mấy con chim của Chu trưởng lão rít gào lên, bị hù đến nỗi lông vũ trên người rơi rụng không ít. Đám Linh Vĩ Kê run rẩy, từng con đều sùi bọt mép, đệ tử nội môn cũng bị chấn đến hoa mắt váng đầu…

Trận pháp trong động phủ của Bạch Tiểu Thuần lúc này đều bị kích hoạt toàn bộ, một cỗ địa hỏa bộc phát vang dội, thậm chí đến cả Hương Vân Sơn đại trận cũng bị dẫn động. Ngay khi Bạch Tiểu Thuần còn đang lê lết leo ra ngoài, thì toàn thân hắn cũng đã ám khói đen kịt, chỉ là trong mắt hắn đầy kích động bởi hắn cuối cùng đã tìm được nguyên nhân.

“Không phải do Địa hỏa chủ động dẫn phát, mà là Linh dược tương sinh tương khắc đưa tới vô tận biến hóa mới xuất hiện những chuyện này. Linh dược cấp ba…cần chú trọng tới thuyết pháp tương sinh tương khắc!”

Rất nhanh, từ những trưởng lão Hương Vân Sơn cho đến đám đệ tử ngoại môn đều đồng loạt được điều động, trùng trùng điệp điệp đi thẳng tới hướng Bạch Tiểu Thuần, trong tay mỗi người đều cầm theo một tảng đá. Bị hơn vạn người đầy giận dữ nhìn đến như vậy, trong lòng Bạch Tiểu Thuần dâng lên sự thấp thỏm, bèn hung hăng vỗ ngực một cái.

“Ta cam đoan…” Hắn còn chưa dứt lời, thì không ít người trong hơn một vạn người tại đây lập tức cầm tảng đá ném thẳng ra. Dù sao cũng là đồng môn, tuy không thể đấu pháp ở đây được, nhưng ném đá thì vẫn chấp nhận được đấy…

“Cam đoan cái đầu ngươi!!!” Vô số tảng đá mang theo thanh âm phẫn nộ ầm ầm mà lao đến.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện