Rất nhanh, một ngày một đêm trôi qua...
Lực lượng thân thể Bạch Tiểu Thuần cường hãn, khả năng khôi phục sức khỏe lại không tầm thường. Bởi vậy trong lúc bỏ chạy, trước sau hắn vẫn duy trì tốc độ nhanh chóng. Lúc quay đầu lại ném ra một nắm đan chia tay. Hắn cũng không quan tâm có thể đánh tới Vân Lôi Tử hay không, trực tiếp cho phát nổ, hình thành mảng lớn sương mù màu đen...
- Nãi nãi của ngươi. Ta cũng không tin, đan chia tay của ta lại không có hiệu quả nhất định gì đối với bọn họ!
Bạch Tiểu Thuần rất không cam lòng, không ngừng ném đan chia tay...
- Hắn cứ chạy tiếp như thế, sẽ không có tiêu hao sao?
Vân Lôi Tử nhíu mày. Mắt thấy Bạch Tiểu Thuần còn đang bay nhanh ở phía trước mặt, hai người Song Tử nhìn nhau một cái.
- Không thể trì hoãn được nữa!
Bọn họ hít một hơi thật sâu, đang muốn có quyết định dựa theo phán đoán hoàn toàn dung hợp. Nhưng vào lúc này, thần sắc hai người đột nhiên thoáng động, chợt nhìn về phía trời cao ngoài xa.
Lúc này Bạch Tiểu Thuần cũng lập tức phát hiện ra. Hắn thở hổn hển, nhìn lại. Ngay lập tức hắn liền thấy trên trời cao phía xa, hiện ra một gương mặt cực lớn. Gương mặt này mơ hồ, khí đen lượn lờ. Duy nhất chỉ có mắt mang theo sự thâm trầm, đang nhìn về phía ba người.
- Thiên Quỷ Tử!
Vân Lôi Song Tử nhướng mày, vẫn duy trì tốc độ truy kích, tiến tới gần về phía Bạch Tiểu Thuần.
Thiên Nhân xuất hiện ở trên chiến trường này thật sự là Thiên Quỷ Tử. Hắn vốn ở nơi trên bình nguyên này tìm kiếm tu sĩ nam mạch của hắn, lại nhận thấy được nơi đây có sóng dao động. Hắn lập tức nhìn lại. Cũng chỉ đưa thần thức đảo qua, hắn lại lập tức thu hồi. Không chút chậm trễ, gương mặt cực lớn của hắn ở trên trời cao lập tức tính đi xa.
Hắn thấy, Tinh Không Đạo Cực Tông cùng Cửu Thiên Vân Lôi Tông ma sát. Điều này không có quan hệ gì với hắn. Hắn không cần thiết đi trợ giúp bất kỳ bên nào. Mắt thấy Thiên Quỷ Tử rời đi, Vân Lôi Song Tử thở phào nhẹ nhõm. Mục tiêu của bọn họ là Bạch Tiểu Thuần. Nếu Thiên Quỷ Tử ra tay, hiển nhiên ngày hôm nay bọn họ sẽ không có cách nào đánh chết. Bạch Tiểu Thuần
Chỉ là Thiên Quỷ Tử còn muốn chạy, nhưng sau khi Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy Thiên Quỷ Tử, mắt hắn nhất thời sáng lên, lập tức hô to.
- Thiên Quỷ đạo bằng hữu dừng chân. Nam mạch các ngươi có một thiên kiêu là Tôn Ngô có đúng hay không...
Thiên Quỷ Tử vốn đã muốn rời đi. Nhưng sau khi nghe được những lời này, bước chân của hắn chợt dừng lại. Trên trời cao, trong phút chốc gương mặt cực lớn của hắn bạo phát ra u quang càng lộ vẻ âm trầm. Hắn lập tức nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần.
Gần như ngay thời điểm hắn nhìn qua, Bạch Tiểu Thuần lập tức vỗ vào túi đựng đồ, thả ba người Tôn Ngô cùng với Trương Đại Bàn, còn có Tống Khuyết ra.
- Thiên Quỷ Tử đạo hữu, Tôn Ngô tông ngươi trước đây gặp nguy cơ, ta ra tay cứu giúp. Phần nhân tình này, Long Đằng Quỷ Hải Tông các ngươi có nhận hay không!
Thiên Quỷ Tử sửng sốt, trong mắt có chút do dự. Tôn Ngô là thiên kiêu nam mạch. Bạch Tiểu Thuần cứu hắn, chuyện này đối với nam mạch mà nói, thật sự là nhân tình.
Nếu như đổi lại ở thời điểm khác, Thiên Quỷ Tử có thể gật đầu. Chỉ là hiện tại biết rõ ràng Vân Lôi Song Tử có thể dung hợp bất cứ lúc nào, Bạch Tiểu Thuần có phần yếu thế, Thiên Quỷ Tử suy nghĩ, cho dù có thêm mình đi nữa, sợ cũng không phải là đối thủ của Vân Lôi Tử sau khi dung hợp.
Điều ày khiến cho hắn do dự.
Cùng lúc đó, Vân Lôi Song Tử nghe được lời Bạch Tiểu Thuần nói, biến sắc. Hai người gần như đồng thời mở miệng.
- Thiên Quỷ Tử, đây là ân oán riêng tư
giữa chúng ta cùng Bạch Tiểu Thuần này. Vẫn mong ngươi không cần tham dự. Sau này ta sẽ chuẩn bị một phần hậu lễ đưa tiễn!
Gần như ở trong nháy khi Vân Lôi Song Tử mở miệng, trong mắt Thiên Quỷ Tử đã lộ ra quyết đoán. Tay phải hắn chợt giơ lên, chộp về phía cả ba người Tôn Ngô cùng với Trương Đại Bàn, Tống Khuyết. Trong miệng còn truyền ra âm thanh lệ quỷ yếu ớt.
- Bạch đạo hữu, ngươi cứu Tôn Ngô một người của tông ta. Ngày hôm nay, ta cứu hai người của tông ngươi. Không chỉ cứu, ta còn bảo vệ bọn họ an toàn ở bên tron địa điểm thí luyện này, coi như trả lại phần ân tình ngươi đã cứu người.
Nghe Thiên Quỷ Tử nói vậy, Bạch Tiểu Thuần nở nụ cười khổ. Hắn biết Thiên Quỷ Tử này không có khả năng vô duyên vô cớ giúp mình. Chỉ có điều Trương Đại Bàn cùng Tống Khuyết cũng không thể trước sau vẫn luôn ở bên trong túi trữ vật. Lúc này bọn họ có thể được Thiên Quỷ Tử che chở, cũng khiến cho Bạch Tiểu Thuần yên tâm hơn một ít. Tay áo hắn vung lên. Đồng thời, Bạch Tiểu Thuần truyền âm cho Trương Đại Bàn cùng Tống Khuyết, căn dặn một phen.
Ở trong sự lo lắng của hai người, ở dưới sự phối hợp của Bạch Tiểu Thuần, ba người Tôn Ngô lập tức đã bị Thiên Quỷ Tử cách không mang đi.
Hoàn toàn không có một chút dừng lại nào, Thiên Quỷ Tử cuốn theo ba người Tôn Ngô, bay nhanh đi xa.
Ở trong nháy mắt khi Thiên Quỷ Tử rời khỏi đây, trong mắt Vân Lôi Song Tử có hàn quang lóe lên, hai người đang lúc dung hợp, lúc này tâm niệm tương thông. Gần như trong chớp mắt, thân thể của bọn họ rốt cuộc ở giữa không trung, nhanh chóng tiến hành dung hợp cuối cùng!
Thân thể của bọn họ vốn là một người bên trái lớn, phía bên phải héo rũ, và một người khác phía bên phải lớn, bên trái héo rũ. Lúc này hai người dung hợp. Mắt thường cũng có thể thấy được, rốt cuộc bọn họ từ hai người hóa thành một người!
Nơi dung hợp với nhau, chính là bộ phận khô héo ở trên thân thể của Vân Lôi Song Tử. Cũng chỉ trong thời gian một lần hít thở, một khí thế kinh thiên động địa chấn động lên, lướt ngang qua bốn phía xung quanh, hình thành một gió bão dường như muốn liên tiếp thiên địa.
Gió này hung bạo với kích thước chừng nghìn trượng, dồi dào vô tận. Có thể thấy vị trí trung tâm của gió bão, lúc này thình lình có một vị đang đứng... Thân thể hắn vô cùng khôi ngô, giống như đại hán tiên ma!
Thân thể đại hán này cao to uy mãnh, trong mắt lấp lánh có thần, giống như không giận tự uy. Đồng thời, một mái tóc tối tăm thả dài gió phiêu diêu, khiến cho thần thái trong mắt hắn cũng trở nên âm u. Toàn thân từ trên xuống dưới, tản ra một sự tà mị không có cách nào hình dung!
Hư vô ở bốn phía xung quanh lúc này dường như đều run rẩy, xuất hiện từng vết nứt. Hình như không có cách nào chịu đựng được uy áp tản ra từ trên người đại hán này.