Cho nên hắn không chú ý tới, thời điểm Bạch Tiểu Thuần nói ra Thiên Tôn là nhạc phụ của hắn, thần sắc người thanh niên bên cạnh Đỗ Lăng Phỉ kia lại có chút cổ quái.
Thần sắc Bạch Tiểu Thuần càng phấn khởi hơn. Hắn thấy hình dáng Vân Lôi Tử này bị sợ tới choáng váng, trong lòng vô cùng đắc ý. Hắn suy nghĩ, nếu không phải không dám nói ra, nếu như lại nói cho Vân Lôi Tử này biết, mình còn có một nhạc phụ là Bán Thần, còn có một đệ tử là Minh Hoàng, không biết ngày hôm nay có thể hoàn toàn hù chết Vân Lôi Tử này hay không.
- Hừ, dám trêu ta?
Bạch Tiểu Thuần hăng hái. Cảm giác phiền muộn cùng ủy khuất trong lòng lúc trước khi bị đuổi giết, lúc này phát tiết ra. Hắn chỉ cảm thấy toàn thân từ trên xuống dưới đều sung sướng vô cùng.
Thật ra, lần trước hắn bị Vân Lôi Tử này truy sát quá thảm. Sử dụng tất cả biện pháp cũng không có cách nào chạy thoát được, suýt nữa đã bị đập chết. Lúc này sống sót sau tai nạn, hắn lại hoa lệ xoay người. Điều này làm cho Bạch Tiểu Thuần cảm thấy, mình đã đi tới đỉnh phong của cuộc sống.
- Vân Lôi Tử, chuyện ngày hôm nay, chúng ta sẽ không để ngươi yên!
Bạch Tiểu Thuần vung tay áo, ngạo nghễ mở miệng.
- Nếu không phải ta không muốn để lộ thân phận ra, sớm có thể giết chết ngươi. Nhưng ngươi năm lần bảy lượt khinh người quá đáng. Chuyện này ta nhớ kỹ. Ngươi chờ đấy cho ta!
Bạch Tiểu Thuần càng nói âm thanh càng lớn. Sắc mặt Vân Lôi Tử lại càng thêm tái nhợt, ánh mắt vô thần. Mãi cho tới bây giờ, hắn vẫn cảm thấy tất cả những điều này giống như nằm mơ.
- Ta... Ta đắc tội con rể của Thiên Tôn...
Vân Lôi Tử nghĩ đến đây, cũng sắp muốn khóc. Hắn sợ. Hắn không thể không sợ. Thiên Tôn ở đại lục Thông Thiên, chính là giống như đế vương. Con rể của hắn chính là phò mã. Nói trực tiếp một chút, đó là bối phận tương đương với Bán Thần. Hắn chỉ là Thiên Nhân, nói sinh tử của người khác cũng chỉ là một ý niệm, cũng hoàn toàn không khoa trương.
- Ta...
Trong lòng Vân Lôi Tử thấp thỏm. Lúc này tâm thần hắn chấn động, thân thể cũng không có cách nào duy trì được trạng thái dung hợp. Trong nháy mắt hắn lại khôi phục thành song tử, sắc mặt cũng đặc biệt tái nhợt. Trong thần sắc cay đắng, hắn nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần ôm quyền cúi đầu, muốn giải thích.
Đúng lúc này, người thanh niên bên cạnh Đỗ Lăng Phỉ, ho khan một tiếng, nhìn cũng không nhìn Bạch Tiểu Thuần, đi về phía trước. Đỗ Lăng Phỉ đã khôi phục lại bình thường, cười mà như không cười liếc mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần. Nàng chỉ thoáng trầm ngâm một lát, lúc ngẩng đầu nhìn về phía Vân Lôi Tử, nàng đã không còn là mang dáng vẻ tươi cười, mà có đầy đủ phong thái cao cao tại thượng giống như phượng nghi. Nàng hờ hững mở miệng.
- Vân Lôi Tử đạo hữu, tính cách Tiểu Thuần thích hồ đồ. Lời nói việc làm của hắn cũng không phải là sự thật. Chỉ có điều giữa các ngươi dường như có mâu thuẫn gì đó. Chuyện này có thể hóa giải thì hóa giải vẫn tốt hơn.
Lời nói này rất nghiêm túc, giống như nói cho Vân Lôi Tử biết, những lời Bạch Tiểu Thuần nói trước đó, chẳng qua là vui đùa.
Nhưng Vân Lôi Tử lại không cho là như vậy. Hắn thật sự từ trên cách xưng hô của Đỗ Lăng Phỉ, đã nhìn thấu sự khác biệt. Đỗ Lăng Phỉ gọi mình là Vân Lôi Tử đạo hữu, gọi Bạch Tiểu Thuần, lại là... Tiểu Thuần.
Tiếng xưng hô này cũng đủ để nói rõ tất cả. Trong lòng Vân Lôi Tử lại run lên. Đồng thời, Đỗ Lăng Phỉ dường như lo lắng Vân Lôi Tử hiểu nhầm, vì vậy đi tới trước mặt Bạch Tiểu Thuần, lại có thể ngay trước mặt Vân Lôi Tử, sửa lại một chút góc áo cho Bạch Tiểu Thuần, nhẹ giọng nói vài câu. Lúc này nàng cũng không liếc mắt nhìn Vân Lôi Tử lấy một cái, cùng người thanh niên và đám thị vệ kia
rời đi.
Cảnh tượng như vậy còn rõ ràng hơn so với bất kỳ cái gì. Vân Lôi Tử nhất thời hít vào một hơi, tầm mắt có phần biến thành màu đen.
Bạch Tiểu Thuần trợn trừng mắt. trước khi Đỗ Lăng Phỉ đi, đã nhẹ giọng nói mấy câu, đều là những lời rất tầm thường. Nàng chỉ bảo mình chú ý an toàn, nàng còn có chuyện phải đi xử lý.
Nhưng phong thái này khiến cho Bạch Tiểu Thuần rất thoả mãn. Lúc này hắn khoanh tay, hất cằm, ngạo nghễ nhìn về phía Vân Lôi Tử.
Trong lòng Vân Lôi Song Tử tràn đầy sự cay đắng, đứng ở nơi đó nhìn nhau một cái. Sau đó, bọn họ cũng không biết nên xử lý như thế nào. Chuyện này thật sự đã phát sinh, khiến cho bọn họ trở tay không kịp. Một khắc trước còn muốn kêu đánh kêu giết. Nhưng một cái chớp mắt tiếp theo, thân phận đối phương lại có thể nghịch chuyển kinh người như vậy.
Trong lòng bọn họ đã kêu rên. đối với Bạch Tiểu Thuần, bọn họ cực kỳ bất mãn, thầm nghĩ này nhất định là do Bạch Tiểu Thuần cố ý. Nếu không, hắn sớm nói ra tình hình thực tế, mình cũng sẽ không bị động giống như hiện tại.
- Họ Bạch này, đòn sát thủ lớn nhất của hắn không phải là một quyền kia, cũng không phải những huyết vụ khiến cho hắn mất đi thần trí, càng không phải là đan dược quỷ dị kia, mà là quan hệ giữa hắn cùng với Thiên Tôn!
- Vậy làm sao đây...
Trong lúc Vân Lôi Song Tử rầu rĩ, Bạch Tiểu Thuần lại không nóng nảy, khoanh tay hất cằm, thỉnh thoảng hừ lạnh vài tiếng. Mặc dù không mở miệng, nhưng phong thái này khiến cho Vân Lôi Song Tử càng cảm giác có áp lực.
Nếu như đổi lại người khác như vậy, bọn họ cùng lắm thì dứt áo ra đi. Chỉ là trước đó bọn họ đắc tội Bạch Tiểu Thuần quá thảm. Hiện tại Bạch Tiểu Thuần để lộ thân phận, bọn họ không thể không suy nghĩ cho tông môn.
- Cái kia... Bạch lão đệ, chuyện lúc trước là hiểu nhầm...
- Không sai không sai. Ha ha, Cửu Thiên Vân Lôi Tông chúng ta cùng Tinh Không Đạo Cực Tông các ngươi lại là thế giao...
Vân Lôi Song Tử xấu hổ, vội vàng mở miệng. Chỉ là cả đời này của hai người bọn
họ cũng có rất ít thời gian đi chủ động cầu người. Lúc này bất luận là lời nói hay thần sắc, đều rất trúc trắc.
Bạch Tiểu Thuần trợn mắt. Hắn lập tức đã cảm thấy được Vân Lôi Song Tử này thật ra không có thành ý. Chỉ có điều hắn cũng biết đúng mực. Hắn hiểu rõ dù sao mình cũng đánh không lại đối phương. Tuy có chút không cam lòng, nhưng hắn vẫn phải hiểu khi tình thế đã trở nên tốt đẹp thì phải thu lại. Vì vậy hắn ho khan một tiếng.
- Được, nếu là hiểu nhầm, ta cũng không đi tính toán nữa. Chỉ có điều dọc theo con đường này, ta bị các ngươi truy sát rất chật vật, ném mất một Thiên Nhân Hồn, còn ném một bộ thần thông một trăm biến đổi của Vân Lôi Nhân Tổ. Ôi.
Bạch Tiểu Thuần vừa ho khan vừa nói. Trong nháy mắt hắn lại nhìn về phía Vân Lôi Song Tử.