Chủng Đạo sơn, bên ngoài động phủ sư tôn Bạch Tiểu Thuần, giờ phút này đang có mấy vạn đệ tử vây quanh, từng người một nhìn chằm chằm vào bên trong. Dù cho nơi này là cấm địa nhưng tất cả bọn họ cũng bất chấp mà cứ nhao nhao xông vào.
"Bạch Tiểu Thuần, ngươi đi ra cho ta!"
"Đi ra!"
"Bạch Tiểu Thuần, ngươi tội ác đa đoan, hôm nay nếu ông Trời không trừng phạt ngươi thì chúng ta tới trừng phạt ngươi!" Mọi người cùng tiến vào cấm địa, toàn bộ cùng nhìn về tòa thạch động trong cấm địa này, chỗ này đúng là nơi mà sư tôn Bạch Tiểu Thuần tọa hóa.
Nhưng trong nháy mắt khi lời bọn họ truyền đến, thì đột nhiên có một tiếng quát lớn từ trong động phủ truyền ra:
"Om sòm!"
Thanh âm này rất lớn, đây là do Bạch Tiểu Thuần dùng toàn bộ tu vi ngưng tụ và dồn hết khí lực mà hô lên, tiếng vang quanh quẩn bốn phương tám hướng, như là tiếng sấm sét nổ ầm vang, trực tiếp át đi hết thảy tiếng hô hào của mọi người nơi đây.
Cùng lúc đó, thân ảnh nhỏ gầy của Bạch Tiểu Thuần mang thần sắc cực kỳ nghiêm nghị, chậm rãi từ trong thạch động đi ra ngoài.
Trong nháy mắt khi thấy hắn bước ra khỏi thạch động, hầu như tất cả đệ tử của ba ngọn núi đều mãnh liệt nâng tay tên, trong tay của bọn hắn đều đang cầm hòn đá, từng người một mang theo sự tức giận. Nhưng khi bọn họ chuẩn bị ném về phía Bạch Tiểu Thuần thì tay phải của hắn Bạch Tiểu Thuần nâng lên, 'Ào Ào' một tiếng động vang lên, có một bức họa xuất hiện trong tay hắn, trong nháy mắt nó mở ra che chắn trước người hắn.
Hình ảnh trên bức họa đó, đúng là sư tôn của hắn... Cũng là sư tôn của Trịnh Viễn Đông, là một vị lão tổ của Linh Khê Tông.
"Lớn mật!" Bạch Tiểu Thuần cũng rất khẩn trương, thanh âm cũng biến đổi rồi, vội vàng quát lớn.
"Ai dám hủy bức họa sư tôn của ta, thì Bạch Tiểu Thuần ta và Chưởng môn sư huynh sẽ cùng với kẻ đó liều mạng!" Bạch Tiểu Thuần gào thét, giơ lên bức họa lên trước mặt mà núp ở phía sau. Tất cả các đệ tử tại đây thấy tình hình như vậy, toàn bộ thân thể cũng cứng đờ, mỗi một người đều hít vào thật sâu, hòn đá ở trong tay cũng không dám tùy ý ném tới.
Bức họa kia, là lão tổ đời thứ nhất, là sư tôn của Chưởng môn, nếu nó bị bọn hắn làm hư, bọn họ có thể tưởng tượng ra lửa giận của Chưởng môn Trịnh Viễn Đông sẽ như thế nào, dù cho tất cả chưởng tọa các ngọn núi cũng không thể ngăn đỡ đấy.
"Vô sỉ! Ngươi đúng là một kẻ quá vô sỉ!" Mọi người ai cũng biệt khuất, cả đám đều muốn phát điên lên, nhao nhao kêu gào chửi bới, nhưng bọ họ cũng không dám động thủ lần nữa.
Bạch Tiểu Thuần nhận thấy biện pháp này hữu hiệu, trong đáy lòng cũng nhẹ nhàng thở ra, vừa giơ cao bức họa vừa trơ mắt nhìn mọi người.
"Mọi người hãy nghe ta nói, ta thật sự không cố ý mà, ta..."
"Ngươi ngươi ngươi, ngươi mỗi lần đều nói mình không phải cố ý, sét đánh Hương Vân Sơn, ngươi nói không cố ý, mưa a xít trên Tử Đỉnh Sơn và cả Thanh Phong sơn, ngươi cũng nói bản thân không cố ý, hiện tại ngươi vẫn còn nói mình không cố ý nữa à!"
"Các người hơi quá đáng rồi nha!" Bạch Tiểu Thuần không giải thích thì còn tốt, nhưng khi hắn giải thích như vậy, tâm tình mọi người lại bị kích động có xu hướng không khống chế nổi, cho nên đã hù cho Bạch Tiểu Thuần phải vội vàng giơ cao bức họa lên.
"Sư tôn của ta vừa mới báo mộng, lão nhân gia người nói rằng, các người hãy tha thứ cho ta lúc này! Ta cũng cam đoan, đây là lần cuối cùng, tuyệt đối tuyệt đối sẽ không có lần tiếp theo nữa..." Bạch Tiểu Thuần lớn tiếng mở miệng cam đoan, đáy lòng hắn thì rất khẩn trương, đồng thời còn có sự áy náy sâu sắc.
"Ta chịu không được rồi. .., ta muốn đến gần hắn!"
"Coi như hắn là con của Chưởng môn, ta vẫn muốn đánh cho hắn một trận!"
"Đánh đập Bạch Tiểu Thuần!" Sau khi nghe thấy lời nói vô sỉ của Bạch Tiểu Thuần về việc sư tôn hắn báo mộng, tất cả mọi người sắp giận điên lên rồi. Tuy nhiên, ngay đúng lúc này, có mấy thần thức của Trúc Cơ tu sĩ bỗng nhiên đảo qua nơi này.
Tiếp ngay sau đó, lần lượt từng thân ảnh tiến lên Chủng Đạo sơn, cấp tôc mà bay đến, chỉ trong nháy mắt đã hàng lâm ở nơi này. Những thân ảnh này có hơn mười người, trong đó có các trưởng lão ở các núi, có chưởng tọa, cả Trịnh Viễn Đông cũng ở trong số đó, toàn bộ đều xuất hiện.
Nhìn xem tình cảnh bốn phía, Trịnh Viễn Đông hét lên như là tiếng Thiên lôi oanh phá ra bốn phía:
"Tất cả các ngươi phải lập tức rời khỏi đây cho lão phu! !"
Thanh âm này cuồn cuộn, đinh tai nhức óc, khiến cho mọi người ở nơi này nhao nhao run sợ, kể cả bọn người Thượng Quan Thiên Hữu cũng phải run rẩy trong lòng, từng người một tranh thủ thời gian mà cúi đầu, sau đó nhao nhao lui về phía sau.
Tinh thần Bạch Tiểu Thuần chấn động. Khi hắn chuẩn bị nói gì đó thì Trịnh Viễn Đông đã hung hăng trừng mắt liếc nhìn về phía hắn và nói:
"Bạch Tiểu Thuần, lão phu thân là sư huynh của ngươi, người khác không đánh được ngươi thì ta đến đánh ngươi!" Lão vừa nói xong thì đi thẳng đến trước mặt Bạch Tiểu Thuần. Đầu của Bạch Tiểu Thuần muốn nổ tung, hắn đang định giơ lên bức họa của sư tôn, kết quả Trịnh Viễn Đông hất tay lên, bức họa này lập tức rời tay hắn bay về phía Trịnh Viễn Đông.
Bạch Tiểu Thuần hét lên một tiếng, cái cánh sau lưng hắn xòe ra, cấp tốc bay vọt ra, tranh thủ thời gian liền muốn chạy trốn. Nhưng hắn còn chưa kịp bay ra xa thì trên mông đít phát ra một tiếng "Đùng", hắn đã bị Trịnh Viễn Đông cách không cho một vỗ vào mông mà rơi xuống.
Cảm giác nóng rát truyền đến làm cho Bạch Tiểu Thuần kêu la thảm thiết, hắn bụm lấy bờ mông vẻ mặt buồn rười rượi và hét lớn.
"Lý thúc cứu ta, sư huynh muốn giết người đây này!"
Mí mắt Lý Thanh Hậu giật một cái, giả bộ như không nghe thấy gì. Cơn tức của Trịnh Viễn Đông vẫn không giảm đi, vì Bạch Tiểu Thuần dám lấy ra bức họa sư tôn mà giận sôi lên, lại thêm một cước đá tới hắn.
Bạch Tiểu Thuần lại kêu lên thảm thiết, rên rỉ không ngừng.
"Sư tôn cứu mạng, sư tôn cứu mạng đồ nhi!"
Mọi người ở bốn phía tận mắt thấy Trịnh Viễn Đông đuổi đánh Bạch Tiểu Thuần, từng người một ai ai cũng xem như mình được giải mối hận, thần sắc tất cả các trưởng lão đều cổ quái, thi nhau ho khan.
"Đây là sự tình nhất mạch của Chưởng môn nha..."
"Không sai, không sai, ta còn có một lô đan dược chưa luyện xong, xin cáo từ trước vậy!" Những trưởng lão này mang theo tâm tình vui vẻ nhìn xem cảnh Trịnh Viễn Đông cùng với Bạch Tiểu Thuần ở nơi xa, sau đó từng người một lần lượt chậm rãi tản ra.
Cuối cùng, ở giữa không trung chỉ còn Lý Thanh Hậu và Hứa Mị Hương mà thôi. Lý Thanh Hậu nhìn thân ảnh Bạch Tiểu Thuần ở nơi xa, thần sắc lão cũng có chút cảm khái, trong đồng tử của lão cũng ánh lên nét mong đợi đối với Bạch Tiểu Thuần trong tương lai.
"Trong lòng đứa nhỏ này đã xem huynh như phụ thân rồi, huynh cam lòng đưa nó ném tới bờ bắc sao?" Hứa Mị Hương nhìn qua Lý Thanh Hậu, trong mắt lộ ra vẻ thâm tình, nhẹ giọng mở miệng.
"Những việc mà Tiểu Thuần làm, trên thực tế cũng không có ảnh hưởng gì lớn, bản tính của nó cũng coi như là tốt. Vả lại, muội có thể nhìn ra nơi đáy lòng của nó đối với những sự tình đó cũng có áy náy... Thế nên cũng không cần đưa nó đến bờ bắc mà."
Lý Thanh Hậu thu hồi ánh mắt, nhìn vào Hứa Mị Hương, lắc đầu cười cười.
"Những lời huynh nói với Chưởng môn kia là ý tưởng chân thật trong nội tâm mà. Thật ra từ lúc muốn có Thủy Trạch Quốc Độ từ mấy người ở bờ bắc, huynh đã có ý nghĩ này. Tư chất của Bạch Tiểu Thuần cũng không tầm thường, nếu có thể tập hợp tinh hoa của hai bờ Nam Bắc, nhất là việc tu thành Thủy Trạch Quốc Độ, thì tương lai của hắn sẽ rất tốt. Vả lại, vài năm tới tu vi của hắn đạt tới Ngưng Khí tầng mười đại viên mãn, như vậy thì... Hắn có thể kịp tham dự vào Vẫn Kiếm thâm uyên rồi, ở trong đó hắn có thể đi tranh đoạt cơ duyên cho bản thân mình." Lý Thanh Hậu nhẹ giọng giải đáp.
"Vẫn Kiếm Thâm Uyên? Ở hạ du phía ĐôngThông Thiên Hà, là một trong ba đại thánh địa Trúc Cơ cùng thuộc sở hữu của cả bốn đại tông môn... Thậm chí trong truyền thuyết có nói đến việc tồn tại một tia thiên mạch chi khí. Mỗi một lần nó mở ra, những đệ tử Ngưng khí tầng mười thuộc bốn đại tông môn mạnh nhất ở hạ du Đông Mạch đại châu: Huyết Khê Tông, Đan Khê Tông, Huyền Khê Tông cùng với Linh Khê Tông chúng ta, đều sẽ huyết chiến tranh đoạt nó..." Hứa Mị Hương thở sâu, lộ ra vẻ giật mình.
"Là cần tranh đoạt đến đổ máu thí mạng đấy... Nếu nó không học được Thủy Trạch Quốc Độ, huynh sẽ không để cho nó đi, còn nếu nó tu luyện thành thì nhất định nó phải đi. Tu hành là một con đường tàn khốc tranh đấu với trời, nó phải học cách đi đối mặt mà không phải là tránh né." Lý Thanh Hậu than nhẹ, quay người rời đi cùng với Hứa Mị Hương.
Ngày hôm nay, tiếng kêu thảm thiết của Bạch Tiểu Thuần vang vọng quanh quẩn khắp tông môn. Trịnh Viễn Đông quyết tâm muốn giáo huấn Bạch Tiểu Thuần, không phải dùng tư cách Chưởng môn mà là lấy thân phận một người sư huynh để dạy bảo sư đệ.
Mãi cho đến tận đêm khuya, Bạch Tiểu Thuần với mặt mũi bầm dập, vẻ mặt buồn rười rượi, đi theo sau lưng Trịnh Viễn Đông mà về tới động phủ sư tôn.
"Quỳ xuống, mau nhận sai trước sư tôn!" Trịnh Viễn Đông vừa trừng mắt thì Bạch Tiểu Thuần liền bị hù dọa cũng tranh thủ thời gian quỳ bịch một tiếng, quỳ gối trước bức họa.
"Sư tôn, đồ nhi sai rồi..." Bạch Tiểu Thuần cảm giác toàn thân đều sưng tấy lên, nhất là bờ mông của hắn tựa hồ cũng nhanh sắp nở hoa rồi.
"Sư tôn, người thấy không, đồ nhi bị biến thành bộ dạng thảm hại như vậy, lão nhân người nhất định rất là đau lòng phải không? Đồ nhi đã nói rõ ràng với sư huynh rằng, ngài hôm nay từng báo mộng cho ta, đã tha cho con rồi, nhưng mà huynh ấy lại không tin nha..."
"Sư tôn, như vậy đi, đêm nay người cũng báo mộng