Linh Khê Tông có tám ngọn núi, ngoại trừ Chủng Đạo Sơn ở giữa ra thì bờ Nam có ba tòa, bờ Bắc có bốn tòa, theo thứ tự là Lạc Nhật Phong, Khung Đính Phong, Diên Vĩ Phong và Quỷ Nha Phong.
Số lượng đệ tử đông đảo, bờ Nam không thể so sánh được. Bất kỳ một ngọn núi nào cũng đều nắm chắc có trên vạn đệ tử ngoại môn, còn về phần đệ tử nội môn cũng có hơn ngàn người.
Thực lực tổng thể vượt qua khoảng hai lần bờ Nam. Cũng chính vì thế mà bờ Bắc càng phát ra cường thế, mơ hồ đã trở thành chủ đạo của Linh Khê Tông.
Mà bầu không khí chỉnh thể của bờ Bắc cũng khác so với bờ Nam. Hầu như mỗi người ở nơi này đều có được chiến thú, hơn nữa những chiến thú này quá nhiều, khiến cho ở bờ Bắc thường xuyên có thể nghe được tiếng chim thú gào thét.
Tựa như toàn bộ bờ Bắc đều tràn ngập một loại cảm giác man hoang, người người hung hãn. Ở trên bầu trời, cũng có thể nhìn thấy các loại hung cầm bay múa, ngẫu nhiên còn có thể chứng kiến bóng dáng bốn tôn thủ hộ thú của bờ Bắc, khiến cho người ta nhìn thấy mà giật mình.
Giờ phút này, chưởng môn Trịnh Viễn Đông đang mang Bạch Tiểu Thuần đi tới bờ Bắc. Bạch Tiểu Thuần đến lập tức đưa tới sự chú ý của đệ tử bờ Bắc. Thậm chí rất nhiều người liếc mắt một cái đã nhận ra đây là kẻ thù của bờ Bắc trong trận thiên kiêu chiến năm đó.
Ngay cả chưởng tọa của bốn tòa núi cũng đến cung nghênh chưởng môn. Mọi người ở trong đại điện của Quỷ Nha Phong trao đổi, còn Bạch Tiểu Thuần đứng chờ ở bên ngoài. Sự tình có quan hệ tới việc Bạch Tiểu Thuần đi tới bờ Bắc tu hành đã bị tất cả mọi người biết được, phi tốc truyền ra, chỉ mất thời gian nửa nén hương, hầu như toàn bộ đệ tử nội môn và ngoại môn của bờ Bắc đã đều biết được.
“Nghe được gì chưa, cái tên vạn ác Bạch Tiểu Thuần kia đến bờ Bắc chúng ta!!”
“Bạch Tiểu Thuần? Kẻ thù của bờ Bắc, hắn lại dám đến bờ Bắc. Ha ha, đây là chuyện tốt, thiên đại hảo sự!!”
“Tuy nhiên ta có nghe nói, đó là bởi vì hắn ở bờ Nam gây ra bạo loạn Vạn Xà Cốc. Nghe nói kẻ này có năng lực thần kỳ, đi đến chỗ nào là làm cho chỗ đó phát điên, không biết là thật hay giả.”
“Cứ cho là hắn thật sự có bản lĩnh này thì cũng vô dụng. Ở bờ Bắc của chúng ta, hắn có là long cũng phải hóa thành trùng, là hổ cũng phải biến thành miêu. Lần thiên kiêu chiến năm đó, hắn đã mang tới sỉ nhục chưa từng có cho bờ Bắc chúng ta. Lần này ông trời có mắt, chưởng môn thế mà lại để cho hắn tới đây, nhất định phải làm cho Bạch Tiểu Thuần này biết được hậu quả khi trêu chọc chúng ta!”
Sau khi tin tức này được truyền ra, tất cả đệ tử của tứ phong bờ Bắc đều reo hò, xoa tay cười hắc hắc, từng người đều nhìn về phía đỉnh Quỷ Nha Phong, lộ ra vẻ bất thiện.
Bọn họ đã chuẩn bị xong, muốn làm cho Bạch Tiểu Thuần ở bờ Bắc nửa bước cũng khó đi, phải ăn nhiều đau khổ.
Nhất là những người đã tham gia thiên kiêu chiến. Công Tôn huynh muội, Từ Tung... lại càng phấn chấn không thôi. Sau thiên kiêu chiến, bọn họ đều riêng phần mình bế quan, toàn lực tu hành. Bây giờ mỗi người so sánh với lúc thiên kiêu chiến thì đã cường hãn hơn không ít.
Mà giờ phút này, Bạch Tiểu Thuần đang đứng ở bên ngoài đại điện của Quỷ Nha Phong, ngẩng đầu nhìn lên vô số phi cầm ở trên bầu trời. Trong đó có một con chim phượng bảy màu, rất là kinh nhân. Những nơi nó đi qua, giống như vạn chim triều bái, ưu nhã lượn vòng quanh bờ Bắc, sau đó chậm rãi bay về phía đỉnh Diên Vĩ Phong, biến mất không thấy gì nữa.
Lúc đó Bạch Tiểu Thuần mới thu hồi ánh mắt, rất tò mò với sự thần kỳ của bờ Bắc. Bên cạnh hắn là bốn tên đệ tử Quỷ Nha Phong, lúc này đang dùng ánh mắt âm lãnh, nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần.
Ở trong mắt có chán ghét, lại càng có cả tức giận, hiển nhiên là cực kỳ không chào đón Bạch Tiểu Thuần đến nơi đây.
Bạch Tiểu Thuần ngáp một cái, dụi dụi con mắt. Sau khi phát giác ra bốn tên đệ tử Quỷ Nha Phong cứ nhìn mình chằm chằm như thế, vì vậy hảo tâm mở miệng.
“Này, bốn vị sư chất, các ngươi cứ nhìn ta không chớp mắt như vậy, ta sẽ rất ngượng ngùng..” Bạch Tiểu Thuần vội ho một tiếng, muốn làm cho bầu không khí hòa hoãn một chút, thầm nghĩ dù sao sau này mình cũng sẽ phải ở lại bờ Bắc một thời gian ngắn.
Nhưng hắn vừa nói xong thì trong mắt bốn tên đệ tử canh gác bên ngoài đại điện Quỷ Nha Phong lại càng bén nhọn hơn, như là bốn thanh phi kiếm vô hình đâm về phía Bạch Tiểu Thuần.
“Ách, tất cả mọi người đều là đồng môn, các ngươi cứ như vậy là không tốt. Tới đây, ta kể chuyện cười cho các ngươi nghe. Trước đây...” Bạch Tiểu Thuần có chút xấu hổ, nhưng hắn cảm thấy mình là trưởng bối, thế nên cười ha ha một tiếng, lại tiếp tục mở miệng. Nhưng hắn còn chưa nói xong, lại phát hiện ra ánh mắt của bốn tên đệ tử Quỷ Nha Phong nhìn về phía mình càng dọa người hơn.
Bạch Tiểu Thuần cảm thấy mình đã dùng sự cố gắng lớn nhất để đi hòa hoãn mối quan hệ, nhưng đối phương vẫn cứ nhìn mình lom lom như thế, trong lòng không khỏi chột dạ.
Thời gian trôi qua, rất nhanh đệ tử Quỷ Nha Phong đều nghe nói Bạch Tiểu Thuần kẻ thù của bờ Bắc đến, thế là rất nhiều người đều vội vã chạy tới nơi này, nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần thì thù mới hận cũ xông lên đầu, lập tức hướng về phía Bạch Tiểu Thuần mà gào thét.
“Bạch Tiểu Thuần, ngươi dám đến bờ Bắc. Lần này phải làm cho ngươi biết cái giá khi đắc tội bờ Bắc chúng ta!”
“Đáng chết, ta vừa nhìn thấy hắn là lại nghĩ đến sự thê thảm của Bắc Hàn Liệt sư huynh!”
“Đả đảo Bạch Tiểu Thuần!” Khi đám người kia kêu gào, Bạch Tiểu Thuần vội vàng lui ra phía sau. Hắn cảm thấy những người này ỷ vào người đông thế mạnh, rất quá phận, mà mình lại thế đơn lực bạc. Đúng vào lúc hắn đang do dự, thì ở trong đại điện bỗng nhiên truyền ra một tiếng hừ lạnh.
“Tất cả ồn ào cái gì!”
“Bạch Tiểu Thuần, ngươi vào đây.”
Theo lời nói vang lên, đám người đều rối rít ngừng mắng chửi, nhưng trong mắt mỗi người lại