Thanh âm truyền đến, Phi hổ vốn cả người tràn đầy khí thế đột ngột dừng lại, lập tức từ trên bầu trời hạ xuống nằm trên mặt đất. Thậm chí cái đuôi của nó còn đang ngoe nguẩy mạnh mẽ nhấc lên không ít bụi đất lá rụng, cái đầu to lớn ngẩng cao, lưỡi thè ra, nhu thuận nhìn về một bóng dáng khổng lồ đang tiến tới từ đằng xa kia.
Bóng dáng kia hiện rõ là một đầu Xuyên Sơn Giáp cao to đến hơn mười trượng, toàn thân đầy khí tức hung tàn, con mắt xanh lục đầy lạnh lẽo đang từng bước đi tới.
Mọi việc diễn ra quá nhanh,Tôn Văn ngây ngẩn cả người, hai tên đệ tử ngoại môn phía sau gã hít vào một hơi lạnh, trợn mắt há mồm nhìn mọi chuyện.
Nử đệ tử kia hết sức bối rối, thái độ nghịch chuyển của Phi Hổ, rồi Xuyên Sơn Giáp tiến tới đây khiến cho nàng đều có một cảm giác không thể tưởng tượng nổi. Nàng không cách nào hình dung được Phi hổ khiến cho Tôn sư huynh tràn đầy hoảng sợ kia, lại có thể vì một câu nói mà nằm ngay xuống, còn lộ ra cái dáng vẻ đầy nhu thuận. So sánh với cái dáng vẻ hung tàn lúc nãy thì sự biến hóa lớn đó khiến cho người khác không khỏi hốt hoảng.
“Thập đại chiến thú?!”. Tên đệ tử đứng sau Tôn Văn ngẩng đầu, phát hiện bóng dáng to lớn đang tiến lại gần thì trợn mắt há mồm, có chút không thể tin tưởng thì thào trong miệng.
“Thiết giáp…Sơn thú!”. Tôn Văn chật vật nhìn qua Xuyên Sơn Giáp cực lớn kia, vẻn vẹn chỉ một chút uy áp, liền khiến cõi lòng gã tràn đầy kinh hãi. Nhất là khi hắn nhìn rõ cái thân ảnh nhỏ gầy trên lưng Xuyên Sơn Giáp, tức thì trong đầu như có tiếng sấm nổ, hắn nghẹn ngào mở miệng: “Là ngươi!”
Người ngồi trên cái lưng to lớn của Xuyên Sơn Giáp chính là Bạch Tiểu Thuần, hắn đứng lên, nhảy xuống bên người Phi Hổ, vỗ một cái lên cái đầu to đang đưa qua của nó. “Ngươi ah, lại đi hù dọa người!”
Bạch Tiểu Thuần rất tức giận. Phi Hổ mở to mắt nhìn nhìn Bạch Tiểu Thuần, đầu cúi xuống cọ cọ lên chân hắn. Nhìn bộ dáng của Phi Hổ khiến Tôn Văn cảm thấy tựa như trời đất quay cuồng, tròng mắt hai tên ngoại môn đệ tử muốn rơi ra ngoài.
“Thành thật xin lỗi, tiểu Phi trên thực tế không hề có ác ý, nó chỉ là tương đối nghịch ngợm một chút, lại rất thích hù dọa… Tiểu Phi, còn không nhanh đi xin lỗi người ta!”. Bạch Tiểu Thuần cho Phi Hổ một cước.
Thần sắc Phi Hổ có chút ủy khuất, nghiêng đầu nhìn về phía ba người Tôn Văn gầm nhẹ một tiếng, tiếng gầm tuy nhỏ nhưng lại như tiếng sấm, chấn ba người Tôn Văn run lên cầm cập.
“Các người đến chọn chiến thú ah??!”. Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần đảo qua ba người, nhận ra Tôn Văn nhưng lại giả vờ không biết, mở miệng cười.
“Chúng ta…chúng ta là tới chọn chiến thú”. Nữ ngoại môn đệ tử dùng sức nuốt nước bọt, tranh thủ thời gian trả lời. Lúc nàng nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần lộ ra chút sợ sệt, chiến thú khiến cho đám Tôn sư huynh hoảng sợ lại nhu thuận nằm dưới chân đối phương như một con chó con. Một màn này thật sự quá kinh người.
"Thôi được, đã gặp chính là có duyên, ta giúp các người một tay". Đối với việc này, Bạch Tiểu Thuần luôn luôn nhiệt tâm phi thường. Hắn vội vàng ho một tiếng, ngẩng đầu hú một tiếng.
Tiếng hú quanh quẩn trong không trung, rất nhanh, bốn phía mặt đất chấn động mạnh. Một đạo thân ảnh cấp tốc tiến đến, xuất hiện ở trước mặt Bạch Tiểu Thuần. Bóng dáng hiện ra là một đầu đại tinh tinh, nó hưng phấn hướng về phía Bạch Tiểu Thuần nhếch miệng, hai tay đấm ngực bùm bùm không ngừng kêu to.
"Tiểu Hầu, đứng sang một bên, ngươi không thích hợp với họ". Bạch Tiểu Thuần vung tay lên, đại tinh tinh với bộ mặt đưa đám chạy sang một bên. Cả người Tôn Văn run rẩy. Gã nhận ra, đây chính là một trong thập đại chiến thú- hung tàn chiến thú Dạ Hành Viên, năm đó gã từng thấy tận mắt một con Dạ Hành Viên trực tiếp vặn gãy đầu một con Thủy Mộc sư, rất ư là tàn bạo.
Nhưng trước mặt Bạch Tiểu Thuần, đầu tinh tinh này lại trở nên nhu thuận biết nghe lời, Tôn Văn có một loại cảm giác như đang mơ. Cùng lúc đó, một đầu cự hùng mạnh mẽ đâm tới, lúc tiến đến gần Bạch Tiểu Thuận liền đứng thẳng hai chân, không ngừng uốn éo cái mông.
"Tiểu hùng nghe lời,có người ngoài ở đây, đừng nhảy". Bạch Tiểu Thuần có chút đau đầu. Cự hùng liền nghiêng đầu hung ác nhìn lấy ba người Tôn Văn, gầm nhẹ một tiếng.
"Trời..trời ơi…Thiên Hỏa Hùng, là Thiên Hỏa Hùng. Nó rõ ràng còn đang khiêu vũ...". Trong mắt Tôn Văn mơ hồ, trong đầu nhấc lên sóng lớn. Hắn đã như thế, hai tên ngoại môn đệ tử càng thêm rung động, nhưng rất nhanh, rung động của bọn họ liền mãnh liệt tăng lên gấp mười lần, hóa thành sợ hãi trước đó chưa từng có.
Bốn phía mặt đất chấn động dữ dội, từng tôn hung thú lần lượt xuất hiện. Đến cuối cùng, tạo thành ba tầng trong ngoài vây kín, có đến mấy trăm đầu chiến thú. Cả đám đều là yêu thú vô cùng hung tàn nhưng lúc này lại mang bộ dáng dịu dàng ngoan ngoãn mà ba người chưa bao giờ thấy trước đây.
Dưới uy áp của mấy trăm đầu hung thú, cho dù Tôn Văn là nội môn đệ tử, hai chân gã cũng trở nên mềm nhũn. Sắc mặt hai tên ngoại môn đệ tử càng thêm tái nhợt, cảm giác nguy cơ mãnh liệt khiến tâm thần bọn họ run rẩy không cách nào kiềm chế.
"Chọn một con đi !". Bạch Tiểu Thuần ho khan một tiếng, ra vẻ thâm trầm mở miệng.Đầu óc Tôn Văn đầy mơ hồ. Hắn không cách cách nào tưởng tượng, làm thế nào mà Bạch Tiểu Thuần có thể làm được. Vẻn vẹn chỉ có nửa năm, lại có thể khiến cho tất cả hung thú ở đây nghe lời như thế.
Lại nghĩ tới mấy năm mình ở nơi này, lòng hắn tràn ngập cảm giác đắng chát, loại chênh lệch rõ ràng này, đừng nói là hắn, ngay đến hai tên ngoại môn đệ tử đứng phía sau cũng hối hận đến phát điên.
Cặp mắt Tôn Văn đầy phức tạp nhìn đến những đầu chiến thú kia, trong lòng đắng chát còn hơn cả ngậm Hoàng Liên. Hắn hận chính mình vì sao trước đó lại lựa chọn qua loa một đầu chiến thú, nếu là có thể chờ một chút, gặp được vị sư huynh thần kỳ này, mình cũng sẽ có một phen tạo hóa kinh người như vậy. Nhưng bây giờ đã không kịp nữa rồi.
Cả người nữ đệ tử ngoại môn kia run rẩy, có chút không dám tin tưởng, vội vàng chỉ về phía một đầu đại điêu toàn thân đen óng. Đầu đại điêu tê minh một tiếng, bản tính hung tàn dưới cái nhìn chăm chú của Bạch Tiểu Thuần liền tiêu tán, mặc cho ngự thú lực của nữ đệ tử hòa tan vào thân thể, chậm rãi ký kết khế ước. Sau khi ký kết xong, đầu đại điêu bay lên, lượn vòng trên không.
Bạch Tiểu Thuần cười cười, vung tay lên, lập tức chiến thú xung quanh giải tán, hắn nhảy lên trên lưng Xuyên Sơn Giáp, đầu Xuyên Sơn Giáp gầm nhẹ một tiếng, quay lưng lại bỏ đi.
Nữ tữ khó mà tin được chính mình lại thành công, giờ phút này nhìn bóng lưng phía xa của Bạch Tiểu Thuần, nàng cao giọng: "Sư huynh, có thể nói cho ta biết tên ngươi được không ?!".
Bạch Tiểu Thuần đứng trên lưng Xuyên Sơn Giáp nghe được câu này, đáy lòng đắc ý, từ từ nâng lên cằm nhỏ, toàn thân trên dưới xuất hiện bộ dáng cô đơn lạnh lẽo đầy u buồn của một tuyệt đại cao thủ, tay áo nhỏ rất tự nhiên hất lên. "Ta tên là Bạch…Tiểu…Thuần !".
Thanh âm trầm thấp theo gió phiêu lãng, hai tay chắp sau lưng, đứng trên Xuyên Sơn Giáp, trường bào lay động, sợi tóc tung bay, cảm giác u buồn trên thân, trải qua nỗ lực nhiều năm nay tôi luyện, đã đến cảnh giới lô hỏa thuần thanh, khó phân biệt thực giả.
Bộ dáng như vậy, lập tức khắc sâu ấn tượng trong lòng nữ đệ tử kia....
"Bạch Tiểu Thuần ?? Danh tự thật có chút quen tai...". Tên nam đệ tử đứng bên sửng sốt một chút, chốc lát sau liền trợn to mắt, thần sắc khó tin.
"Bờ Bắc công địch !!"
Nữ đệ tử cũng ngây ngốc một hồi liền trợn mắt há mồm, cũng nhớ tới cái tên Bạch Tiểu Thuần này, nhưng lại