Lúc trước hắn nhìn pho tượng này, chẳng qua chỉ cảm thấy nó có một cỗ khí thế, có thể dẫn dắt ra chiến ý hiên ngang, chẳng qua là quá thâm sâu, khiến hắn không nói nên đó là cảm giác gì.
Nhưng bây giờ , không biết có phải là do một năm nay hắn liên tục quan sát thủ hộ thú của bốn tòa sơn phong, lại đắm chìm trong việc bản mệnh chi linh tùy thời có phải đột phá, mà khi hắn hướng về pho tượng kia, lại dùng phương thức như khi quan sát chiến thú. Không phải là nhìn pho tượng kia, mà là đi nhìn mảnh lân phiến ở trên người nó.
Miếng lân phiến này nhìn rất bình thường, giống như được khắc lên, nhưng nháy mắt khi Bạch Tiểu Thuần vừa nhìn thấy nó, thì trong đầu của hắn, cảm giác bản mệnh chi linh sắp sinh ra nháy mắt lại cuộn trào, vô cùng mãnh liệt.
Cùng lúc đó, hình như hắn nghe thấy một tiếng gào thét giống như đến từ viễn cổ.
Hắn không biết chuyện này có phải là ảo giác hay không. Khi hắn đang muốn nhìn thật cẩn thận thì tất cả lại biến mất trong nháy mắt. Ngay sau đó, cảm giác bản mệnh chi linh sắp sinh ra ở trong đầu cũng từ từ bình tĩnh trở lại.
Hô hấp của Bạch Tiểu Thuần dồn dập, đột nhiên tiến đến, trực tiếp khoanh chân ngồi xuống ở dưới pho tượng này. Hắn ngẩng đầu, nhìn lên không chớp mắt. Hắn mơ hồ cảm thấy, một màn mà mình cảm nhận được trong lúc vô tình kia cũng không phải là ảo giác.
“Pho tượng kia... Có gì đó cổ quái!” Bạch Tiểu Thuần thở sâu, nhìn không ngừng một chút nào. Không phải nhìn tổng thể, mà hết sức chăm chú nhìn chằm chằm vào một mảnh có vô số lân phiến ở bên trong.
Nhưng hết lần này cho tới lần khác, Bạch Tiểu Thuần lại phát hiện mình rất khó ghi nhớ được miếng lân phiến nhìn như đơn giản này vào trong đầu. Đây là một tình huống rất quỷ dị, có thể nhìn thấy, nhưng lại không nhớ được.
Thời gian trôi qua, chẳng mấy chốc đã tới hoàng hôn. Đài thí luyện này nằm ở dải đất trung tâm của bờ Bắc, thường xuyên có đệ tử xuất hiện ở xung quanh. Bọn hắn đều nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần đang ngồi ở chỗ đó nhìn chòng chọc vào pho tượng. Tất cả đều rất kinh ngạc, nhưng cũng không có ai dừng lại, mà thu hồi ánh mắt rời đi.
Nhưng sáng sớm ngày hôm sau, khi những tên đệ tử nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần ngày hôm qua đi ngang qua đài thí luyện, thế mà lại một lần nữa nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần. Tựa như suốt một đêm này, Bạch Tiểu Thuần căn bản là cũng không có rời đi, mà từ đầu đến cuối vẫn duy trì một cái trạng thái như thế này, thậm chí hai mắt còn đỏ ngầu vẫn nhìn chằm chằm vào pho tượng, khiến càng nhiều người kinh ngạc.
Bạch Tiểu Thuần biết, hắn chỉ có thể mượn nhờ pho tượng kia để đột phá, trừ đó ra thì không còn cách khác. Bản mệnh chi linh của Thủy Trạch Quốc Độ, hắn cảm thấy cái gì mình có thể làm thì đều đã làm rồi, quan sát Bách Thú Viện, quan sát tứ đại thủ hộ thú, thậm chí chiến thú của đệ tử bờ Bắc hắn cũng đã bí mật quan sát không ít.
Nhưng bản mệnh chi linh của Thủy Trạch Quốc Độ kia lại chưa từng xuất hiện. Nếu như không có một chút dấu hiệu nào thì cũng thôi, có lẽ Bạch Tiểu Thuần cũng sẽ không ở đây mà lãng phí thời gian, nhưng hết lần này tới lần khác, bản mệnh chi linh lại có vẻ như tùy thời có thể sinh ra, giống như là có thể cảm nhận được, nhưng lại không nhìn thấy, gần trong gang tấc, nhưng hết lần này tới lần khác lại xa tận chân trời.
Loại cảm giác không trên không dưới kia làm cho Bạch Tiểu Thuần rất khó chịu. Lúc này hắn rốt cuộc đã nắm được một tia thời cơ, phần kiên nhẫn trong tính cách của hắn, lập tức bạo phát ra.
Giống như là hắn chấp nhất khi luyện dược, bây giờ Bạch Tiểu Thuần ngồi ở trước mặt pho tượng, bắt đầu một dạng chấp nhất. Dù là một đêm đã trôi qua, dù hai mắt đều đã đỏ, dù không còn xuất hiện hiện tượng giống như hôm qua lần thứ hai, nhưng Bạch Tiểu Thuần vẫn không từ bỏ.
Thậm chí hắn mơ hồ có cảm giác mãnh liệt rằng, nếu như lần này mà từ bỏ, như vậy thì Thủy Trạch Quốc Độ... Có lẽ cả đời này cũng sẽ không thể sinh ra bản mệnh chi linh. Mà lần cơ hội này nếu như hắn nắm bắt được, thì như vậy, bản mệnh chi linh của Thủy Trạch Quốc Độ sẽ phá kén mà ra!
“Ta cũng không tin!” Bạch Tiểu Thuần cắn răng một cái, một lần nữa lại bắt đầu ngóng nhìn, tỉ mỉ quan sát mảnh lân giáp kia, không ngừng phác họa ở trong đầu.
Thậm chí hắn đã đặt mình trong trạng thái vô thức, phong bế thính giác, khứu giác cùng các giác quan của mình, toàn bộ lực chú ý đều đặt vào trong mắt. Thời gian ngày lại qua ngày, khi sáng sớm ngày thứ tư phủ xuống, rất nhiều đệ tử của bờ Bắc đều bị Bạch Tiểu Thuần nơi này làm cho giật mình, dần dần bắt đấu đám luận.
“Bạch Tiểu Thuần ở dưới pho tượng bên đài thí luyện đã bốn ngày... Hắn đang làm cái gì? Quan sát pho tượng đài thí luyện?”
“Cái pho tượng đài thí luyện kia hoàn toàn chính xác là rất kỳ dị. Ta nghe nói rất nhiều người đã từng quan sát qua, muốn thu hoạch được chút gì đó, nhưng cho tới giờ, ngoại trừ Quỷ Nha đại sư huynh, còn chưa có ai thành công qua!”
Khi mà một phần đệ tử bờ Bắc đang bàn tán với nhau, thì đệ tử nội môn của bờ Bắc cũng đều chú ý tới tất cả ở nơi đây. Không ít người còn cố ý chạy đến nhìn Bạch Tiểu Thuần, nhìn thấy cái trạng thái điên dại kia thì đáy lòng đều nhẹ nhàng thở ra.
“Thì ra chỉ là đang thử quan sát ghi nhớ, mà không phải chân chính minh ngộ. Ta đã nói rồi, pho tượng đài thí luyện này, mặc dù có ẩn chứa bí mật, nhưng không phải là ai cũng có thể minh ngộ.”
“Ta đã xem qua một chút điển tịch, từ khi pho tượng kia được tông môn mang về từ Cổ Thú Thâm Uyên bốn ngàn năm về trước, sau đó dựng ở nơi này, không biết là trưởng bối có ai minh ngộ được hay không, nhưng trong hàng đệ tử... Trước Quỷ Nha, thì không có ai minh ngộ được.”
“Pho tượng kia chúng ta cũng đều đã thử qua, cuối cùng đều không thể không từ bỏ, cái gì cũng không cảm giác được. Trừ phi là như Quỷ Nha, nhờ quan sát nó mà tiến vào cảnh giới ngộ định trong truyền thuyết, bằng không, có quá nhiều người đã từng thử qua, có người mười ngày, có người mười lăm ngày, mà tối đa là hai mươi ngày, thân thể sẽ suy kiệt mà hôn mê.”
Bắc Hàn Liệt cũng với Công Tôn huynh muội, còn có cả Từ Tung và không ít thiên kiêu nội môn, lúc này nhận ra Bạch Tiểu Thuần chỉ là quan sát mà không phải ngộ định thì đáy lòng đều nhẹ nhàng thở ra.
Thậm chí bốn vị chưởng tọa của tứ phong cũng đều chú ý tới Bạch Tiểu Thuần ở dưới pho tượng, đều lộ ra chờ mong.
“Không biết Bạch Tiểu Thuần này có thể giống như Quỷ Nha hay không, có thể thu hoạch được gì đó ở trên pho tượng kia.”
“Điều này cần cơ duyên, ngộ tính và cố gắng, thiếu một thứ cũng không được. Giống như Trương Lăng loạn vẽ, có người nhìn vào thì chỉ thấy là loạn, có người nhìn thấy là không có trật tự, mà một số người lại mơ hồ nhìn thấy hình ảnh khác dưới đống lộn xộn, cũng có rất rất ít người nhìn thấy... Khác tất cả mọi người.”
Bạch Tiểu Thuần thật sự là đang quan sát, mà không phải là chân chính ngộ định. Cặp mắt của hắn tràn ngập tơ máu, mảnh lân phiến kia ở trong mắt hắn tựa như đã được phóng đại vô