Trong trời đất hư ảo, Bạch Tiểu Thuần và toàn bộ thế giới này, đều bị một vuốt của cổ hú hoàn toàn xé thành từng mảnh nhỏ, thức của hắn dường như cũng chịu ảnh hưởng, trong óc truyền ra cảm giác bị nghiền nát.
Theo sự nghiền nát này, theo thời gian dần trôi qua xuất hiện dấu hiệu tiêu tán. Lúc này Bạch Tiểu Thuần còn mờ mịt chưa phát giác ra rằng, một vuốt kia đã xé mở trời xanh, khiến cho toàn thân của hắn hoàn toàn bị rung động.
Hắn không cách nào nghĩ ra đây là loại lực lượng gì? Theo bản năng trong lòng, hắn rất khát vọng có được loại lực lượng này, có được lực lượng vô địch Khai Thiên Tích Địa này. Thậm chí tất cả ý thức của hắn cho dù bị nghiền nát và đang tiêu tán, cũng muốn dùng hết sức lực mà hấp thu, cảm ngộ, hết thảy chỉ với một mục đích là đạt được lực lượng đó.
Càng khát khao như vậy thì ý thức của hắn càng tiêu tán nhanh hơn. Nhưng lúc tiêu tán mất hai thành ý thức, thân hình Bạch Tiểu Thuần chấn động mạnh một cái, hắn mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng. Trong ý thức mơ hồ, hắn bỗng nhớ tới một chuyện, trầm mê vào một trảo này, tựa hồ không phải là mục đích của mình khi đến đây.
Ý niệm trong đầu này càng ngày càng mãnh liệt, đến cuối cùng, ý niệm đó đã thay thế khát vọng của hắn đối với lực lượng một trảo này. Điều này dẫn đến ý thức của hắn đang bị nghiền nát tiêu tán cũng chậm rãi dừng lại, những mảnh vỡ bị phá nát thành từng mảnh nhỏ trước kia, trong thời khắc này dường như cũng nghịch chuyển, chúng một lần nữa gắn kết lại với nhau.
Ở bên trong hư ảo, con hung thú khổng lồ kia lại xuất hiện một lần nữa. Nhưng lúc này nó không giương vuốt nữa, mà cái đuôi sau lưng của nó giống như một cây roi quét ngang thiên địa như long trời lở đất. Một cái quất đuôi này phát thanh âm nổ ầm vang cứ như thể cả thế giới đều muốn bạo tạc nổ tung.
Lúc này, ý thức của Bạch Tiểu Thuần đang ở bên trong thế giới bị thiên băng địa liệt đó, cho nên ý thức của hắn thêm một lần nữa mất phương hướng và bị hút vào.
Còn ở bên ngoài, theo bóng đêm phủ xuống ngày thứ hai mươi sáu từ lúc Bạch Tiểu Thuần ngộ định, thời gian tiếp tục trôi qua, ngày thứ hai mươi bảy, từ sáng sớm đến trưa, đến hoàng hôn rồi đến lúc nửa đêm.
Bốn phía chỗ Đài thí luyện nơi mà Bạch Tiểu Thuần ngộ định, có rất nhiều đệ tử bờ bắc đang tề tụ lại đây. Thân sắc từng người một trong bọn họ đều biến hóa, đến phút cuối cùng, ai nấy cũng đều mở to mắt không dám tin.
Bắc Hàn Liệt cũng tốt, anh em nhà Công Tôn cũng được, còn có Từ Tung, và còn có những thiên kiêu nội môn kia. Lúc này, tinh thần của bọn hắn đều đang nhấc lên sóng to gió lớn.
"Hắn vượt qua... Hai mươi bảy ngày, vượt qua cả đại sư huynh Quỷ Nha!"
"Trời ạ, cái tên Bạch Tiểu Thuần vậy mà có thể ngộ định đến mức độ như vậy!"
"Hắn còn có thể ngộ định thêm bao lâu nữa đây? Ba mươi ngày? Ba mươi lăm ngày hoặc là... Bốn mươi ngày!"
Sau giây phút áp lực và yên tĩnh, rất nhiều người phát ra tiếng kinh hô kịch liệt và xôn xao, từng người một đều nhìn đến Bạch Tiểu Thuần, kẻ mà lúc này ngay cả một chút khí tức đều không có, cả đám bọn họ đều lộ ra vẻ hoảng sợ.
Nhưng sự kinh hãi của bọn họ lúc này hiển nhiên là quá sớm.
Thời gian tiếp tục trôi đi, ngày thứ ba mươi, ngày thứ ba mươi ba, ba mươi bảy... Đến thời gian ngày thứ bốn mươi, toàn bộ đệ tử bờ bắc đều ngây người.
Không chỉ có đám bọn họ ngây người, các chưởng tọa của bốn ngọn núi lớn cũng phải hít thở sâu. Mỗi một ngày tăng thêm khi đang ngộ định mang ý nghĩa hoàn toàn khác nhau, ở trong tình trạng ngộ định đó, một ngày có thể so sánh mấy năm bình thường thậm chí là lâu hơn.
Quỷ Nha trầm mặc, nhưng trong mắt của hắn cũng lộ ra hào quang cả kinh người, hắn nhìn qua Bạch Tiểu Thuần, hắn muốn biết rốt cuộc Bạch Tiểu Thuần... đã nhìn thấy cái gì!
"Hắn nhất định thoát khỏi việc mất phương hướng từ một trảo kia, như vậy kế tiếp hắn đã thấy cái gì?"
Bên trong thế giới hư ảo, ý thức Bạch Tiểu Thuần chấn động, hắn cũng không biết bản thân đã mất phương hướng bởi lực lượng một cái quật đuôi của cổ thú trong bao lâu nữa, ý thức của hắn đang tiêu tán cực nhanh. Nhưng cái ý niệm trong đầu kia, dưới tình trạng ý thức tiêu tán như vậy, vẫn như trước không ngừng sinh sôi, lực lượng cuồng bạo của cái quật đuôi... Đồng dạng cũng không phải là mục đích của hắn khi đến đây.
"Cái này cũng không phải!" Hắn thì thào nói nhỏ.
Thanh âm này phát ra chỉ trong một chớp mắt, ý thức của hắn dừng tan vỡ. Sau khi không còn một chút dấu hiệu tiêu tán gì nữa, con cổ thú cực lớn lại đột nhiên mở cái miệng rộng, lực lượng lộ ra so với móng vuốt và so với cái quật đuôi càng thêm kinh khủng... Răng của nó cực kỳ sắc bén!
Sự sắp xếp của hàm răng kia, ẩn chứa trong đó là sát khí ngập trời như muốn hủy diệt hết thảy mọi thứ, dường như nó có thể cắn xé hết thảy mọi vật tồn tại. Bị một cái táp này, toàn bộ thế giới trở nên một mảnh đen kịt, một lần nữa vỡ tan ra.
"Không phải! Lực lượng cái táp này giống như trước cũng không phải là mục đích mà ta muốn khi tới đây!" thanh âm thì thào của Bạch Tiểu Thuần vang vọng quanh quẩn bốn phía nơi này, càng ngày càng mãnh liệt.
"Mục đích của ta là quan sát con cổ thú này, là vì muốn đản sinh ra... Một Bản Mệnh chi linh Thủy Trạch Quốc Độ!"
"Điều ta muốn, không phải là lực lượng một trảo, một cái quật đuôi hay lực lượng hàm răng của cổ thú. Điều ta muốn... Là đem toàn bộ con cổ thú này cẩn thận quan sát, một mực khắc ghi vào trong óc của ta, dựa vào đó mà mở ra Bản Mệnh chi linh Thủy Trạch Quốc Độ của ta!"
"Mà chúng nó (mấy cái trảo, quật với táp ấy) cũng không trở thành bổn mạng chi linh của ta, mà là dung nhập vào, trở thành một bộ phận của Bản Mệnh chi linh!"
"Cái này, mới chính là mục đích... Mà ta muốn đạt được khi tới đây đấy!" Tiếng nói của Bạch Tiểu Thuần không còn thì thào nữa, mà như là đang gào thét. Ở trong thế giới hư ảo, khi mà tiếng nói này oanh oanh nổ bung ra, không ngừng khuếch tán về bốn phía thì ý thức của hắn đột nhiên cuốn lại với nhau, hóa thành một con đường ánh sáng bắn thẳng đến con cự thú ở đằng xa kia.
Tốc độ của nó cực nhanh, khó có thể dùng từ ngữ để hình dung, chỉ trong chớp mắt đã lập tức tới gần con cự thú. Oanh một tiếng nổ vang lên. Ý thức ttrong một cái chớp mắt này, khi đụng chạm với con cự thú đó thì liền sáp nhập vào trong cơ thể của nó và khuếch tán ra bên ngoài. Trong đầu Bạch Tiểu Thuần kịch liệt cuồn cuộn, hắn có một cảm giác mãnh liệt rằng, bản thân