Lúc này đồng tử cho dù không cam tâm đi nữa, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn một tộc Hắc Đan đạt được nhất trí. Trong lúc Bạch Tiểu Thuần đang chìm đắm ở trong luyện đan, không đợi kịp phản ứng, thân thể lại trong nháy mắt trở nên mơ hồ, cho đến khi biến mất ở trong mảnh thế giới này.
- Ta không cam lòng!
Khí linh hóa thành đồng tử, nghiến răng nghiến lợi, phát ra tiếng gầm thét giận dữ. Ủy khuất trong lòng hắn, phiền muộn của hắn, lúc này đã muốn bạo phát ra.
- Bạch Tiểu Thuần vô sỉ, gia hỏa hèn hạ như ngươi vậy, lại có thể gọi là Bạch Tiểu Thuần... Ngươi thật có lỗi với cái tên của ngươi. Ngươi chắc hẳn là họ Hắc. Ngươi nên gọi là Đại Ô. Hắc Đại Ô đáng chết. Lần tiếp theo, chờ sau khi ta tỉnh dậy, ta nhất định phải giết chết ngươi, giết chết ngươi, giết chết ngươi!
Khí linh đồng tử lộ ra thần sắc vặn vẹo, toàn thân đã trở nên điên cuồng.
Mà giờ khắc này ở trên xương quạt cửa ải thứ ba mươi, theo bóng người Bạch Tiểu Thuần xuất hiện, chính hắn cũng sửng sốt một chút.
- A? Ta thế nào lại đi ra rồi?
Bạch Tiểu Thuần kinh ngạc gãi đầu một cái. Hắn vội vàng đi nhìn túi đựng đồ. Hắn lập tức rất tiếc nuối. Ở bên trong cửa ải thứ ba mươi, hắn mặc dù chấp nhất với bất ngờ phát sinh khi luyện đan, nhưng vẫn có mấy lần luyện chế ra đan dược thành công như vậy. Đáng tiếc lúc này vừa kiểm tra, những đan dược kia lại không còn.
- Như thế xem ra, ta đã thông qua cửa ải thứ ba mươi?
Sau khi Bạch Tiểu Thuần suy nghĩ một chút, liền thở dài. Hắn cảm thấy ở bên trong cửa ải thứ ba mươi có nhiều người đồng đạo như vậy. Mọi người không có việc gì đấu đan, rất sung sướng vui vẻ. Lúc này bị đột nhiên truyền tống đi ra như vậy, hắn còn có chút luyến tiếc.
- Nơi đó rất thích hợp luyện đan. Hơn nữa còn là thế giới hư ảo do ý chí Chúa Tể diễn hóa ra. Ta luyện đan ở đó, sẽ không cần e ngại tới trách nhiệm. Đây mới là điều ta theo đuổi... Không được, ta muốn xem thử có thể trở về hay không.
Bạch Tiểu Thuần suy nghĩ một chút, lại thử tiến vào cửa ải thứ ba mươi này. Nhưng lúc này đây, thân thể hắn vừa bước vào cửa ải ba mươi, lại lập tức cảm nhận được bên trong thế giới này truyền tới một lực bài xích mãnh liệt đến cực hạn. Mặc cho Bạch Tiểu Thuần giãy giụa như thế nào, hắn cũng không làm được chuyện gì, bị sinh sôi đánh ra.
Bên trong cửa ải thứ ba mươi, lúc này tất cả một tộc Hắc Đan mắt thấy trời cao gợn sóng, quả thực khiếp sợ tới mức muốn lại một lần nữa sụp đổ. Nhưng mãi đến khi phát hiện này quái đan cuồng ma ở trong mắt bọn họ không có cách nào hạ xuống, bọn họ mới đều thả lỏng, thở hắt ra một hơi. Mỗi một người đều kích động phấn chấn hoan hô lên. Cũng không thiếu người nước mắt lưng tròng. Còn có một vài người lấy ra chiêng trống, cao hứng gõ lớn.
- Cuối cùng... Hắn cuối cùng đã rời khỏi đây, lại không vào được nữa!
- Trời cao có mắt. Cuồng ma như vậy, hãy để cho hắn đi gay tai họa cho người khác. Một tộc Hắc Đan chúng ta thành thật như thế, lương thiện như thế. Chúng ta là người tốt. Người tốt không nên bị khi dễ.
- Ác mộng. Mấy tháng này, với ta mà nói, nghĩ lại mà kinh. Ta quyết định, sau này ta cũng không luyện quái đan nữa. Ta xin thề, từ nay về sau ta chỉ luyện giải đan!
Ở trong thời khắc toàn bộ một tộc Hắc Đan đều hoan hô kích động, Bạch Tiểu Thuần ở trên xương quạt bên ngoài, rất phiền muộn. Suy nghĩ một lát, Bạch Tiểu Thuần thở dài.
- Mà thôi. Chờ có một ngày ta trở thành chủ nhân của cây quạt này, ta lại tiến vào, đi tìm bọn họ tiếp tục đấu đan.
Bạch Tiểu Thuần thở ra một hơi dài nhẹ nhõm. Hắn cảm thấy thời gian mình ở trên
quạt tàn này đã quá lâu. Cũng không biết trên đại lục Vĩnh Hằng có xuất hiện biến cố gì hay không. Lúc này thân thể hắn thoáng một cái, đang muốn trở về.
Nhưng vào lúc này, thân thể Bạch Tiểu Thuần bỗng nhiên chấn động. Hắn chợt ngẩng đầu lên, nhìn về phía bên ngoài cây quạt. Trong tinh không vốn tối tăm. Lúc này theo cây quạt nhanh chóng đi về phía trước, cách cây quạt càng ngày càng gần... là một tòa cung điện to lớn!!
Cung điện này trôi lơ lửng ở trong tinh không, đặc biệt bị tàn phá, nhưng lại lộ ra một sự mênh mông, mơ hồ tản ra ánh sáng màu xanh nhạt!
Nhất thời thần sắc Bạch Tiểu Thuần thoáng ngưng trọng. Trong lòng hắn lại cực kỳ không bình tĩnh. Thời gian hắn ở trên quạt tàn này mặc dù không phải quá nhiều, nhưng trong khoảng thời gian xông qua cửa ải trước đó, hắn cũng thường xuyên từ phía xa nhìn vào bên trong tinh không tối tăm này.
Từ lúc mới bắt đầu còn hiếu kỳ. Dần dần hắn đã có một phần mất cảm giác. Cái thật sự gọi là tinh không này, căn bản cũng không có ngôi sao gì cả. Tất cả đều là một mảnh hắc ám.
Giống như là trong phòng thổi tắt ánh nến, tối tăm vô cùng. Đồng thời, cũng yên tĩnh tới mức khiến cho người ta cảm thấy đáng sợ. Còn không bất kỳ vật gì bồng bềnh, giống như một mảnh biển đen yên tĩnh.
Mà hiện tại, cung điện này phát ra ánh sáng yếu ớt màu xanh lam, lại giống như một vì sao, đột nhiên xuất hiện ở bên trong tinh không, còn trở thành thứ duy nhất ở trong mắt của Bạch Tiểu Thuần hiện tại!
Điều này bảo tâm thần hắn làm sao có thể không chấn động cho được. Lúc này thân thể hắn thoáng một cái, trực tiếp đã đến sát biên giới quạt tàn. Hắn đứng ở nơi đó, nhìn chằm chằm vào cung điện khổng lồ đang càng ngày càng tới gần về phía quạt tàn.
Theo cung điện tới gần, Bạch Tiểu Thuần cũng từ từ nhìn thấy càng rõ ràng hơn. Chính xác mà nói, đây chỉ là một góc của một cung điện to lớn mà thôi. Bản thân nó cũng bị tàn phá không chịu nổi. Nhìn xa còn tốt. Nhìn gần, bộ dạng hình như sắp vỡ ra.
Ở phía trên còn có một ít máu đen. Không biết vì nguyên nhân gì, mặc dù máu đã khô lại, nhưng không có biến mất. Dường như nó đại biểu cho trong năm tháng đã qua, ở bên trong cung điện này từng phát sinh một hồi tai họa lớn diệt thế.
Nhìn một lát, hơi thở của Bạch Tiểu Thuần có chút dồn dập. Tuy rằng hắn có kích động, muốn đi ra xem một chút. Nhưng cuối cùng tính tình cẩn thận khiến cho hắn lập tức loại bỏ đi ý nghĩ nguy hiểm này.
Thật sự đối với hắn mà nói, tinh không xa lạ, ở trong bóng tối xa lạ này, một cung điện phát sáng, bản thân nó chính là tồn tại quỷ dị. Chỉ là nếu bỏ qua như vậy, Bạch Tiểu Thuần cũng cảm thấy có chút đáng tiếc.
- Nói không chừng bên trong có thứ tốt gì đó thì sao?
Bạch Tiểu Thuần có chút do dự. Hắn cúi đầu nhìn quạt tàn một chút, sau đó lại ngẩng đầu nhìn cung điện càng ngày càng gần. Sau khi ánh mắt lóe lên, hắn nghĩ đến một biện pháp.