Bạch Tiểu Thuần hít sâu một hơi rồi chậm rãi thu hồi ánh mắt lại, sau đó hắn nhìn về phía đám người khác, rồi cũng nhìn thấy Hứa Tiểu Sơn trong ngọc giản giới thiệu.
Hứa Tiểu Sơn này thật ra rất dễ nhận được, bề ngoài tuấn lãng, vẻ mặt có chút đắc ý, luôn hất cằm lên mà nhìn người tựa như không có vật hay người nào xứng đáng để gã nhìn vào vậy. Hơn nữa bộ dạng quần là áo lượt vô cùng dễ khiến người khác chú ý.
Bên cạnh gã còn có thêm hai nữ đệ tử rất xinh đẹp.
Một người trong đó được gã choàng tay qua vai ôm lấy, còn một người thì ngồi cạnh, đang bóc trái cây tươi đút vào miệng gã.
Nhìn một màn này, Bạch Tiểu Thuần cũng có chút hâm mộ. Cùng lúc đó, Bạch Tiểu Thuần cũng dần phát hiện ra, đám đệ tử Huyết Khê Tông cũng giống với Tống Khuyết, phần lớn ánh mắt bên đó như có như không mà rơi vào trên người hắn.
Khác hẳn với ánh mắt không phục của Đan Khê Tông, khinh miệt của Huyền Khê Tông, ánh mắt của đám đệ tử Huyết Khê Tông lại khiến cho hắn cảm giác có chút không đúng, bản thân chợt nổi lên hiếu kì mãnh liệt đối với ngọc giản tư liệu giới thiệu đệ tử các tông môn trong tay đệ tử Huyết Khê Tông.
Dẫn đội Huyết Khê Tông là một lão giả mặc trường bào màu đỏ thẫm, sắc mặt trắng nõn, lưng hơi còng, hai mắt mang theo vẻ lạnh lẽo. Lúc lão đảo mắt nhìn qua mọi người, thì thè lưỡi liếm liếm môi.
Đầu lưỡi của lão lại không hề giống người thường mà lại chẻ đôi ngay phần đầu lưỡi, nhìn qua không khác gì lưỡi rắn khiến da đầu đám đệ tử run lên.
Âu Dương Kiệt và tu sĩ họ Hải, tu sĩ họ Lâm cũng không nói chuyện với nhau, mà đồng loạt nhìn về phía Huyết Khê Tông. Khi nhìn thấy lão giả lưỡi rắn của Huyền Khê Tông, thì sắc mặt hai tu sĩ họ Hải, tu sĩ họ Lâm đều đai biến mà hít vào một hơi lạnh, thậm chí sắc mặt của Âu Dương Kiệt cũng đầy ngưng trọng.
“Xà Lân Tử, Huyết Khê Tông ngươi đến trễ.” Đột nhiên Âu Dương Kiệt mở miệng, thanh âm có chút bất thiện.
“Hắc hắc, không phải lão hủ tới trễ, mà là tam tông các ngươi đến sớm.” Lão giả lưỡi rắn nhếch mí mắt lên, bên ngoài cười nhưng trong lòng không cười đáp lời, ánh mắt đầy sát ý nhìn qua Âu Dương Kiệt.
Ánh mắt hai người như ẩn chứa thần thông Đồng thuật, trong lúc ánh mắt giao nhau thì lập tức triển khai ra. Dường như có tiếng nổ vang không phát ra tiếng giữa hai người, rồi Âu Dương Kiệt kêu lên một tiếng đầy buồn bực, sắc mặt có chút tái lại, tay áo hất lên rồi lùi ra sau vài bước, đứng trước đám người Linh Khê Tông.
Mà hai mắt lão giả lưỡi rắn Huyết Khê Tông cũng lóe lên, huyết khí trong người cũng quay cuồng mà lùi ra sau nửa bước. Lão ngẩng đầu lên, ánh mắt lóe lên kì dị.
“Âu Dương lão nhi, nhiều năm không gặp không ngờ tu vi cũng tinh tiến không ít. Mà thôi, chúng ta còn nhiều thời gian để ôn chuyện, nếu Huyết Khê Tông ta đã đến rồi thì cũng nên sớm mở ra Vẫn Kiếm thâm uyên, tiến hành thí luyện!” Nói xong, lão giả lưỡi rắn cũng vung tay phải lên, một mảnh vỡ ngọc bội bay ra, lơ lửng giữa không trung.
Hai người Lâm, Hải cũng nhìn nhau, mỗi người đều lấy ra một mảnh vỡ ngọc bội, lần lượt ném ra. Sau khi Âu Dương Kiệt phất tay áo ném mảnh vỡ ngọc bội thứ tư ra, lập tức bốn miếng ngọc bội này nối lại với nhau giữa không trung, dần hợp nhất lại thành một miếng ngọc bội nguyên vẹn.
Ánh sáng chói lóa, tại một nơi trên mặt đất cạnh Vẫn Kiếm, màn sáng phòng hộ chậm rãi tách ra một khe hở. Nhìn bộ dáng này thì chỉ chừng nửa nén nhang nữa, cửa vào cũng sẽ được hình thành.
Một màn này thu hút sự chú ý của hầu hết tất cả các tu sĩ Ngưng khí. Khi Bạch Tiểu Thuần nhìn lại, thì giọng nói của Âu Dương Kiệt đã vang bên tai tất cả đệ tử Linh Khê Tông.
“Tổng cộng có hơn bốn mươi chỗ, là cửa vào Vẫn Kiếm thế giới. Mỗi cửa vào tối đa không quá mười người, mà trận đánh đầu tiên thường là tranh đấu tại cửa vào, chuyện mai phục bên trong cửa vào cũng thường hay xảy ra. Các ngươi cần phải cố gắng liên thủ với nhau, bản thân mình cũng phải nắm chắc!”
“Nhớ kỹ lời dặn lúc trước của ta, gặp mấy đệ tử tông môn khác, không được mềm lòng. Nếu như không ảnh hưởng đến tính mạng mình, có thể giết liền giết, nhanh chóng thu thập Địa Mạch khí vào trong Đạo bình, ngưng tụ được Địa mạch khí dẫn, rung chuyển Địa mạch khí của toàn bộ Vẫn Kiếm thế giới!”
Trong lúc Âu Dương Kiệt đang thấp giọng nói rõ với đám đệ tử, thì Trúc cơ dẫn đội của tam tông bên kia cũng hướng về phía đám đệ tử mình mà nói mấy điều tương tự vậy.
Tay phải Âu Dương Kiệt vung lên, một trăm bình nhỏ màu lam lập tức bay đến trước mặt mỗi người một cái.
"Đây chính là Đạo Bình!" Đúng lúc này, tại màn sáng xung quanh Vẫn Kiếm, nơi cái khe nứt phía trên mặt đất này, chợt nổ vang lên một tiếng. Màn sáng nhanh chóng bị xé mở tạo thành một khe hở rộng chừng ba trượng.
Tiến vào khe hở này có thể men theo rất nhiều khe nứt trên mặt đất để thâm nhập vào Thâm uyên. Trong Thâm uyên cũng có thể nhìn thấy rất nhiều lỗ hổng của Vẫn Kiếm, từ bất kì lỗ hổng nào cũng có thể đi vào thế giới Kiếm.
“Tứ đại tông kềm chế nhau, còn có tầng trên các lão tổ giằng co cho nên Trúc cơ không thể bước vào. Nhưng các ngươi cũng không thể ở nơi này quá lâu, thánh địa chỉ mở ra có thể duy trì trong ba tháng. Sau ba tháng, cho dù có thành công hay thất bại cũng phải đi ra, ngoài này đã có lão phu tiếp dẫn các ngươi.”
“Mặt khác, mặc dù các ngươi khó có khả năng gặp một số chuyện tình cực đoan nhưng tất cả các đời đệ tử tiến vào đây đều được thông báo. Việc này liên quan tới năm đó tứ đại thượng tổ đã bố trí bên trong bốn Truyền tống trận, khi có tình huống cực đoan xuất hiện mà không có lực lượng đối kháng được, thì trận pháp sẽ tự động dẫn động, dựa theo công pháp sở tu khác nhau của các ngươi mà truyền tống mỗi người đều trở về tông môn của mình. Cho dù có sai sót thì cũng được truyền tống đến châu trực thuộc tông môn đó.”
“Không thể đối kháng không bao gồm chuyện giữa đệ tử Tứ đại tông môn xảy ra chém giết toàn bộ! Cuối cùng, mặc kệ Địa mạch Trúc cơ có thành công hay không, lão phu đều hi vọng các ngươi…sống sót đi ra!” Ánh mắt Âu Dương Kiệt đảo qua đám người, khuôn mặt lão luôn luôn là một vẻ lạnh như băng nhưng lúc này lại lộ ra nhu hòa hiếm thấy, trong ánh mắt còn đầy vẻ cổ vũ. Đặc biệt ánh mắt lão nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần và Quỷ Nha còn đầy vẻ mong chờ.
Lúc này, nhìn thấy cửa vào được mở ra, đám đệ tử Huyết Khê Tông trong nháy mắt đã bay ra, thẳng đến cửa vào.
Trong Linh Khê Tông, Quỷ Nha là người đầu tiên xông ra, sau đó là Thượng Quan Thiên Hữu, từng thiên kiêu trong tông từng bước mà đi nhanh.
Bạch Tiểu Thuần hít sâu một hơi, dùng tốc độ nhanh nhất móc bảy tám kiện áo da trong túi Trữ Vật ra, vừa bay vừa mặc, đồng thời lấy ra một cái nồi đen lớn đeo sau lưng. Ánh mắt hắn đầy kiên định, đè nén run sợ, cắn răng bước qua cửa