Thời gian mấy lần hít thở sau, trên bầu trời xa xa, bốn cầu vồng phá không lao đến. Đó chính là bốn người Cổ Thiên Quân. Thần sắc bọn họ kinh ngạc không hiểu. Mới vừa đến tới này, thần thức của bọn họ lại lập tức tản ra, khuếch tán trong phạm vi lớn. Trên bầu trời, trong lòng đất, bốn phương tám phương xung quanh, tất cả đều ở trong phạm vi bọn họ tìm kiếm.
Thậm chí Cổ Thiên Quân còn điều khiển phi kiếm, như con thoi xuyên qua ở bên trong bốn phía xung quanh hư vô này. Trần Tô còn không ngừng bấm quyết, nỗ lực đi tìm. Nhưng cuối cùng, bọn họ không có cách nào tin được, phát hiện, Bạch Tiểu Thuần... lại có thể thật sự mất tích!
- Không có khả năng!
Cổ Thiên Quân hít thở dồn dập, mắt cũng đỏ lên. Trước đó hắn thông qua phi kiếm, rõ ràng cảm nhận được Bạch Tiểu Thuần ở trong này. Nhưng trong chớp mắt, đối phương lại có thể biến mất.
Nhất là bốn phía xung quanh nơi này còn không có bất kỳ vết tích truyền tống nào. Điều này khiến cho Cổ Thiên Quân không thể tin nổi. Bạch Tiểu Thuần rốt cuộc chạy thoát như thế nào. Lúc này sắc mặt hắn thâm trầm vô cùng, hai tay vung mạnh lên. Nhất thời bảy thanh phi kiếm ở bốn phía xung quanh xuất hiện từng cái một, trùng khớp lại với nhau, hóa thành bốn mươi chín thanh, lại khuếch tán về bốn phía xung quanh, hình thành trận gió bão phi kiếm, tất cả xuyên qua mặt đất vốn đày bụi ở nơi đây, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Tư Mã Vân Hoa cùng Linh Cửu Thiên Tôn đều nghĩ hết biện pháp, vẫn tìm không được Bạch Tiểu Thuần. Cuối cùng ba người đồng thời nhìn về phía Trần Tô còn đang bấm quyết, trong mắt có ánh sáng thôi diễn càng lúc càng mãnh liệt, chờ đợi kết quả Trần Tô suy tính ra.
Nhưng nhìn một chút, ba trong lòng người bọn họ đều lo lắng. trạng thái của Trần Tô thật sự có cái gì đó không ổn. Hai mắt của hắn chậm rãi xuất hiện tơ máu. Trán của hắn bắt đầu đổ mồ hôi. Thân thể hắn từ từ run rẩy. Hơi thở của hắn càng lúc càng gấp rút.
Đến cuối cùng, Trần Tô bất mạnh mở to mắt, không khống chế được phun ra một búng máu tươi lớn. Thân thể hắn lảo đảo lui ra phía sau vài bước. Rốt cuộc hắn rõ ràng suy yếu không ít. Thậm chí ngay cả tóc cũng có ba phần hóa thành tro bụi. Nếp nhăn trên mặt hắn, rõ ràng đã nhiều hơn một chút.
- Không có khả năng!
- Trừ khi có Thái Cổ bao phủ, hoặc hắn không ở trên Tiên Vực thứ hai này, nếu không, ta không có khả năng tính không ra!
Trần Tô thì thào nói. Hắn có phần không có cách nào tiếp nhận được mình thôi diễn thất bại, kết quả bị phản phệ.
Lời của hắn, khiến cho ba người Cổ Thiên Quân trầm mặc. Một lát sau, Cổ Thiên Quân cắn răng một cái.
- Hắn nhất định là đang ẩn thân. Chúng ta tản ra tìm kiếm, nhất định phải tìm được hắn!
Cổ Thiên Quân thật sự không cam lòng. Nói xong hắn thoáng lắc một cái, lại tìm kiếm.
Ba người Tư Mã Vân Hoa đều hít một hơi thật sâu. Từng người tản ra, toàn lực tìm kiếm.
Ở thời điểm mọi người của Tà Hoàng Triều ngăn chặn lối ra, bốn vị Thiên Tôn của Thánh Hoàng Triều đang tìm kiếm Bạch Tiểu Thuần khắp đại lục, thời khắc này Bạch Tiểu Thuần đã xuất hiện ở trên quạt tàn đang bay bên trong tinh không.
Đầu tiên là nhanh chóng kiểm tra một chút xem thân thể mình là không có gì thiếu sót. Sau khi xác định bất kỳ vị trí nào cũng còn tồn tại, trong lòng Bạch Tiểu Thuần mới thở phào nhẹ nhõm. Một chút đắc ý, hiện lên ở trong lòng.
- Hừ hừ, muốn tìm được ta, các ngươi cứ nằm mơ đi thôi!
Tay áo Bạch Tiểu Thuần khẽ vung lên. Hắn ngạo nghễ ngồi khoanh chân ở trên quảng trường của quạt tàn. Hắn vỗ vào túi trữ vật, lấy thân thể Chúa Tể ra.
Chúa Tể này hóa thành rắn mối lớn, lúc này đã chỉ còn hơi
thở mong manh. Mặc dù còn có một hơi thở, nhưng lại rõ ràng không có lực xoay chuyển trời đất. Lúc này thân thể đều trở nên không còn linh hoạt.
- Đây chính là đồ tốt.
Hai mắt Bạch Tiểu Thuần phát ra ánh sáng, liếm môi. Hắn biết lần này mình thu hoạch to lớn. Đổi lại thành bất kỳ kẻ nào biết được, cũng sẽ hâm mộ tới phát điên.
Ở trong thời điểm Thiên Tôn của hai đại hoàng triều, đều đang ở bên trong mạng nhện của Tiên Vực, không ngừng tìm kiếm Bạch Tiểu Thuần, trên quạt tàn giữa tinh không, Bạch Tiểu Thuần đang hăng hái bừng bừng nhìn con rắn mối lớn trước mặt.
Hắn đã tỉ mỉ kiểm tra một hồi, xác định rắn mối lớn này đã chỉ còn hơi thở mong manh, đối với mình không có uy hiếp. Nhưng tính cách của Bạch Tiểu Thuần cẩn thận, vẫn cảm thấy khó tránh khỏi nguy hiểm. Vì vậy hắn lại hạ không ít cấm chế ở trên dưới thân thể của con rắn mối lớn này. Cuối cùng hắn tùy ý lấy ra đại kiếm bắc mạch, ở trên thân thể của con rắn mối lớn này lại điên cuồng chém hơn mười cái.
Mặc dù không có chém chết con rắn mối lớn này, nhưng lại khiến cho khí tức của nó vốn giống như tơ nhện, trở thành như có như không. Lúc này nó nằm ở nơi đó, giống như một khối thịt chết.
Lúc này Bạch Tiểu Thuần mới thở phào nhẹ nhõm.
- Cẩn thận một chút bao giờ cũng không sai!
Bạch Tiểu Thuần cảm thấy mình cẩn thận, là một thói quen vô cùng tốt. Lúc này, trong sự đắc ý, hai mắt hắn cũng chậm rãi lộ ra vẻ chờ mong.
- Trước đó Bất Tử Trường Sinh Công có cảm ứng, hiện tại không có ai tới quấy rầy ta. Có lẽ lần này có thể khiến cho Bất Tử Trường Sinh Công của ta, càng hoàn mỹ hơn!
Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây, hít một hơi thật sâu, sau đó tay phải chợt giơ lên. Một thanh hắn lại đặt ở trên thân của con rắn mối lớn này. Bất Tử Trường Sinh Công trong cơ thể hắn bỗng nhiên vận chuyển.
Lại ở trong chớp mắt khi công pháp vận chuyển, giống như một bánh xe ngựa bất động, bị người dùng lực mạnh đẩy một cái, nhất thời lăn đi. Lúc này Bất Tử Trường Sinh Công trong cơ thể Bạch Tiểu Thuần chính là như vậy. Bạch Tiểu Thuần chỉ là đẩy mạnh nó một cái, trong nháy mắt một lực hút cực lớn liền theo Bất Tử Trường Sinh Công vận chuyển, ầm ầm bạo phát.
Mặc dù bạo phát này xuất hiện đột nhiên, nhưng Bạch Tiểu Thuần trước đó đã có chuẩn bị tâm lý một chút. Lúc này hắm không còn chỉ một tay đè lên con rắn mối lớn, tay kia của hắn cũng nhanh chóng giơ lên, đặt ở trên đầu của rắn mối lớn.
Nhất thời hai tay của hắn lại giống như trở thành hai vòng xoáy cực lớn. Thân thể hắn lại hóa thành hố đen. Con rắn mối lớn do thân thể Chúa Tể hóa thành, lúc này bất chợt run rẩy. Ngay cả hai mắt nhắm lại, đều bị kích thích mở ra, trong miệng còn phát ra tiếng gào thét yếu ớt.