Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1769: Gặp lại trước gió bão (2)


trước sau

Nàng là lo lắng Bạch Tiểu Thuần ở dưới sự công kích của hoàng cung, làm ra một ít chuyện điên cuồng, cho nên mới dẫn theo Hầu Tiểu Muội đến, muốn khiến cho Hầu Tiểu Muội tới an ủi Bạch Tiểu Thuần tâm một chút.

Nhưng Bạch Tiểu Thuần hiểu rõ, so với việc đi theo ở bên cạnh mình, đối với Hầu Tiểu Muội mà nói vẫn ở chỗ Công Tôn Uyển Nhi sẽ an toàn hơn. Lúc này hắn nhẹ nhàng cúi đầu, ở bên tai Hầu Tiểu Muội, nhắc lại chuyện xưa.

Thời gian trôi qua. Cho đến khi đêm khuya xuống, Bạch Tiểu Thuần vẫn lựa chọn để cho Hầu Tiểu Muội rời đi, theo sư tôn của nàng.

- Tiểu muội, chờ ta một chút... Ta rất nhanh, sẽ lại nhận muội trở về... rất nhanh thôi!

Bạch Tiểu Thuần nhìn vào mắt Hầu Tiểu Muội, nghiêm túc khẽ mở miệng nói.

Hầu Tiểu Muội đã không phải là tiểu nha đầu ngây thơ năm đó. Bất luận là từng trải trên đảo Thiên Tôn, hay hiểu biết sau khi đi theo Công Tôn Uyển Nhi, nàng biết Bạch Tiểu Thuần lúc này không thể có quá nhiều ràng buộc cùng lo lắng. Mình an toàn của nơi này, đối với Bạch Tiểu Thuần mà nói, chính là ổn thỏa lớn nhất.

Cho dù trong lòng nàng không muốn, nhưng vẫn ở trong nước mắt lưng tròng, hôn môi Bạch Tiểu Thuần một cái, xoay người rời đi.

Cảm nhận trên môi lưu lại cảm giác ấm áp cùng dư hương, Bạch Tiểu Thuần nhìn theo bóng dáng Hầu Tiểu Muội rời đi. Rất lâu sau đó, trong mắt của hắn lộ ra vẻ kiên định cùng quyết tâm hơn!

- Tu vi, thực lực!

Bạch Tiểu Thuần xoay người đi vào mật thất. Thời điểm hắn xuất hiện, đã ở trên quạt tàn. Hắn bắt đầu xông vào cửa ải tiếp theo. Từ sau cửa ải số chín mươi, độ khó của bất kỳ một cửa ải nào đều khiến cho Bạch Tiểu Thuần thất bại nhiều lần, mới có một chút khả năng thông qua.

MÀ khó khăn như vậy, căn bản cũng không cần tiểu khí linh đi quấy nhiễu. Trên thực tế nó cũng quấy nhiễu không quá nhiều. Hiện tại quyền hạn giữa nó cùng Bạch Tiểu Thuần đã tới một mức độ nào đó, từ lâu không cân bằng.

Trước đó nó nói, chỉ quấy nhiễu một lần, đây là lời nói thật. Bởi vì quyền hạn của nó ở sau cửa ải thứ chín mươi này thực sự, cũng chỉ có một lần cơ hội!

Thời gian chậm rãi trôi qua mỗi ngày. Bạch Tiểu Thuần đã hoàn toàn chìm đắm ở trong việc xông qua cửa ải. Mỗi lần nghỉ ngơi, hắn cũng không có lãng phí thời gian, mà đang nghiên cứu lửa hai mươi ba màu.

Cứ như vậy, nửa năm trôi qua.

Ở trong nửa năm này, chẳng biết tại sao, đại hoàng tử thoáng yên tĩnh không chút, rốt cuộc không có lại đi gây sự với Bạch Tiểu Thuần. Từ sau chuyện phát sinh ở trong hoàng cung trước đó, các Thiên Tôn khác đối với Bạch Tiểu Thuần cũng cảnh giác nhiều hơn. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, bọn họ cũng không muốn đắc tội. Dù sao hiện tại rất rõ ràng, đại hoàng tử đã bày ra xe ngựa, lộ ra sự thù địch. Bọn họ chỉ cần đi xem náo nhiệt là được.

Quan trọng nhất, là Tà Hoàng bên kia hình như đang tu luyện một đạo pháp vô cùng quan trọng, lựa chọn bế quan. Mặc dù Tà Hoàng thường xuyên bế quan, nhưng lúc này đây hình như có chút không giống. Trước khi bế quan, Tà Hoàng hạ chỉ, trừ phi là chuyện lớn liên quan đến sinh tử của Tà Hoàng Triều, nếu không, không thể làm phiền.

Lại như vậy, toàn bộ Tà Hoàng Thành thoáng cái bình yên hơn rất nhiều. Chỉ là người thận trọng, vẫn không khó khăn phát hiện, ở dưới sự bình tĩnh này, hình như có một trận gió bão ngập trời, đang nổi lên, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bạo phát!

Vào lúc này, Bạch Tiểu Thuần tiến vào trong một loại trạng thái gần như điên cuồng. Hình như cuộc sống của hắn, mỗi ngày cũng chỉ có không ngừng xông qua cửa ải, tu luyện cùng với nghiên cứu lửa hai mươi ba màu.

Thậm chí hắn cũng rất ít khi quay về Tà Hoàng Thành. Hắn gần như sử dụng gần hết thời gian, đều đặt ở trên quạt
tàn. Ở dưới việc không ngừng tu luyện, ở trong thu hoạch sau mỗi một lần xông qua một cửa thành công, tu vi của hắn không nói càng ngày càng tăng, nhưng cũng chênh lệch không bao nhiêu.

Cửa ải của hắn cũng từ cửa ải chín mươi mốt không ngừng đẩy mạnh. Tuy nói thong thả, tuy nói khó khăn, nhưng chung quy vẫn ở trong sự cố gắng không ngừng của Bạch Tiểu Thuần cùng với thân thể khôi phục kinh người của hắn, dần dần đến cửa ải chín mươi sáu, cửa ải chín mươi bảy, cửa ải chín mươi tám...

Cho đến, lại qua mấy tháng sau, Bạch Tiểu Thuần cuối cùng xông qua cửa ải thứ chín mươi tám, tiến vào... cửa ải thứ chín mươi chín!

Các cửa ải trước, tiểu khí linh không xuất hiện qua. Nhưng càng sau này, Bạch Tiểu Thuần lại càng cảnh giác. Bởi vì hắn biết, hai cửa ải cuối cùng này, tất nhiên có một ngày sẽ gặp phải tiểu khí linh quấy nhiễu.

Ở trong phán đoán Bạch Tiểu Thuần, chắc là cửa ải thứ một trăm cuối cùng. Nhưng trên thực tế khi Bạch Tiểu Thuần tiến vào cửa ải thứ chín mươi chín này, trong nháy mắt, tiểu khí linh này vốn vì thu lấy cánh tay Chúa Tể, hóa thành toàn bộ ánh sáng trên quạt tàn, do đó mệt mỏi cực hạn, rơi vào giấc ngủ sâu, lại đột nhiên giật mình tỉnh giấc.

- Cửa ải chín mươi chín!

Tiểu khí linh mở choàng mắt. Trước khi nó chìm vào giấc ngủ say, ở trong cửa ải thứ chín mươi chín có lưu lại một lỗ thủng. Một khi có người xông vào, nó sẽ bị mạnh mẽ thức tỉnh.

Ban đầu nó vốn không muốn làm như vậy. Dù sao giấc ngủ say đối với nó mà nói, cũng là một loại khôi phục. Nhất là trước đó nó tiêu hao rất lớn. Lúc này ngủ say đối với nó mà nói, có ý nghĩa không nhỏ. Nhưng nó căm giận đối với Bạch Tiểu Thuần, khiến cho nó thà rằng sớm thức tỉnh, cũng phải bố trí một lỗ thủng như thế.

- Bạch Tiểu Thuần, lần này đúng là lần cuối cùng khí linh gia gia nhà ngươi ngăn cản đối với ngươi. Nếu như lần này ngươi vẫn qua... khí linh gia gia nhà ngươi lại nghe theo mệnh trời.

Tiểu khí linh hít một hơi thật sâu, giọng nói có chút bi ai. Thật ra, nó đối với lần quấy nhiễu này, từ sâu tận trong đáy lòng cũng không có nắm chắc quá lớn. Dù sao thời điểm nó quá nhiều lần cho rằng nắm chắc, Bạch Tiểu Thuần lại ở nơi đó, làm những việc khiến cho nó biết, cái gì gọi là không tưởng được, cái gì gọi là vô sỉ, cái gì gọi là... Dối trá!

Cho nên đến lúc này, tiểu khí linh cũng đã bắt đầu tin vào số mệnh. Nó thở dài, thoáng lắc người một cái, lại biến mất ở trên quạt tàn. Thời điểm nó xuất hiện, đã đến trong cửa ải thứ chín mươi chín.

Cửa ải này... không giống với tất cả cửa ải trước đó. Cửa ải này lại là một chỗ cung điện to lớn. Cung điện này bồng bềnh trên bầu trời, mênh mông vô biên. Có thể nhìn thấy được chính điện phía xa, kích thước giống như gần phân nửa Thánh Hoàng Triều. Còn có thể mơ hồ nhìn thấy được ở đó có một bức tượng khổng lồ!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện