Bạch Tiểu Thuần thở dài, hắn rất cảm thông với Dạ Táng, đồng thời cũng rất bội phục khả năng co được giãn được của gã.
“Khó trách có thể trở thành Ám tử, Dạ Táng này cũng không phải loại người tầm thường a.” Bạch Tiểu Thuần nhớ tới gương mặt của nữ tử kia mà không khỏi cảm khái.
Hắn cũng nhanh chóng về tới động phủ của Dạ Táng, nhìn động phủ đơn sơ của gã được sắp xếp liền kề với của một đám đệ tử nội môn khác, Bạch Tiểu Thuần càng cảm thụ rõ được tình cảnh thê thảm của Dạ Táng tại tông môn.
Động phủ này chỉ bằng một phần động phủ của Bạch Tiểu Thuần tại Linh Khê Tông, không kể đến hồ nước và đan phòng, đến cả khoảnh sân nhỏ cũng không có…Chỉ là một gian thạch ốc, trong đó cũng chỉ có một chiếc giường và một cái đệm dùng để đả tọa, hoàn toàn không còn vật gì khác.
“Thế nào mà trà trộn vào đây để rồi thê thảm như vậy chứ.” Bạch Tiểu Thuần lắc đầu, ngồi trên đệm. Lúc này hoàng hôn bên ngoài đã dần buông xuống, nếu là ở Hương Vân Sơn tại Linh Khê Tông thì sẽ từ từ yên tĩnh lại đến đêm khuya, lúc đó phần lớn đệ tử cũng nghỉ ngơi.
Nhưng ở Huyết Khê Tông thì hoàng hôn buông xuống cũng khác biệt. Bạch Tiểu Thuần nghe thấy từng thanh âm gào thét thảm thiết truyền ra, tựa như có một vài đệ tử thừa dịp đêm xuống mà tiến hành chém giết lẫn nhau.
Môn quy cho phép đệ tử chém giết nhưng không được phép xảy ra tử vong. Thế nhưng cũng chỉ là không có người chết mà thôi, do vậy thời điểm về đêm cũng là lúc mà sự tàn khốc nhất trong Huyết Khê Tông phủ xuống.
Hoàn cảnh hoàn toàn khác xa với Linh Khê Tông khiến Bạch Tiểu Thuần rất không thích ứng được. Lúc này hắn hít sâu một hơi, cũng không chú ý tới bên ngoài nữa mà đóng cửa động phủ kỹ càng hơn, còn bố trí một vài bẫy rập đơn giản, sau đó mới tiếp tục khoanh chân ngồi xuống suy tính hành động trong thời gian tới.
Trên đường đến Huyết Khê Tông, sau khi tổng kết tất cả mọi chuyện mà Dạ Táng giả nói tới, Bạch Tiểu Thuần cũng biết được kiện Vĩnh hằng Bất diệt kia được giấu trong ngọn Trung phong thuộc năm ngọn sơn phong nơi này, mà lại ở ngay bên dưới động phủ của Đại trưởng lão Trung Phong…Chính là khu vực đốt ngón tay phía trên, là khu vực tầng thứ mà một đệ tử nội môn khó mà đến được. Dù sao thì trên bốn ngọn phong kia, không tiếp nhận đệ tử nội môn, chỉ có Trúc Cơ mới có tư cách cư ngụ.
Đệ tử nội môn, chính là khu vực mu bàn tay mà Dạ Táng đang ở.
Ở phần phía trên đốt ngón tay của bốn ngọn sơn phong, đến cả Trưởng lão và Hộ Pháp Trúc cơ cũng không có tư cách bước vào nếu không được triệu hoán.
Đây cũng chính là nguyên nhân mà Dạ Táng không cách nào đạt được vật kia, cũng chính là mục đích Trúc cơ của gã. Chỉ khi Trúc cơ, mới có tư cách lựa chọn bốn ngọn núi này.
“Đầu tiên là Trúc cơ, lựa chọn lấy Trung Phong, bước thứ hai là trở thành Hộ pháp. Đáng tiếc ta chỉ có thể bày ra Phàm đạo Trúc cơ tại Huyết Khê Tông, khó mà lộ ra Địa mạch Trúc cơ được. Nếu không, hẳn có thể trở thành Trưởng lão.”
“Sau khi trở thành Hộ pháp, thì mục tiêu cuối cùng là…trở thành Đại trưởng lão Trung Phong, đây là bước thứ ba, cũng là bước cuối cùng. Vì chỉ như vậy mới có thể thu được kiện Vĩnh hằng Bất diệt được giấu bên dưới động phủ của Đại trưởng lão Trung Phong.” Bạch Tiểu Thuần hít sâu. Mục tiêu này rất lớn, cần rất nhiều thời gian, con đường từ một đệ tử nội môn phổ thông trở thành Đại trưởng lão Trung Phong có dài đằng đẵng, nhưng đối với Bạch Tiểu Thuần cũng không phải là không thể thực hiện được.
Sau khi định ra mục tiêu, Bạch Tiểu Thuần khép chặt hai mắt lại, hắn không tu hành Tử Khí Thông Thiên Quyết mà bắt đầu vận chuyển Bất Tử Trường Sinh Công Bất Tử Kim Cương quyển.
Hắn muốn nhìn xem phải chăng tu hành ở đây có sự khác biệt so với tại Linh Khê Tông.
Ngay khi Bất tử Kim Cương Quyển được triển khai, toàn thân Bạch Tiểu Thuần cũng đột nhiên chấn động. Hắn phát hiện lúc tu luyện Bất tử Kim Cương tại Linh Khê Tông, bản thân phải hao tốn Nguyên khí trong cơ thể vô cùng kinh khủng, nếu không có thiên tài địa bảo hoặc đan dược vô tận thì không cách nào có thể chống đỡ nổi.
Thế nhưng ở đây, khi hắn tu hành thì lại có từng đợt huyết khí dưới mặt đất dâng lên, thuận theo cơ thể hắn mà tiến nhập vào trong thể nội thay thế cho Nguyên khí, khiến vận chuyển Bất Tử Kim Cương Quyển không những được tăng tốc lên mà tiêu hao cũng được huyết khí kia thay thế.
Huyết nhục toàn thân hắn sau một chu thiên chợt run rẩy, còn truyền ra từng đợt cảm giác mãnh liệt. Hắn còn cảm nhận được lực lượng của mình vậy mà tăng lên được một chút.
Hai mắt Bạch Tiểu Thuần đột nhiên mở ra, đầy vui mừng, hơi thở cũng trở nên dồn dập.
“Nơi này đối với ta mà nói, chính là một bảo địa a!” Bạch Tiểu Thuần chạm vào mặt đất, tựa như chạm đến Bất tử Bì của bàn tay khổng lồ này, trong lòng hắn càng thêm kích động.
"Bất Tử Trường Sinh Công thật phi phàm, nhất định là người khổng lồ này còn chưa tu luyện tới đỉnh phong, thế nhưng chỉ thế này thôi đã khiến nhục thể hắn trôi qua không biết bao nhiêu năm rồi còn chưa hư thối, thậm chí còn có thể trở thành sơn môn của cả một tông phái.
Bởi vậy mới thấy, Bất Tử Trường Sinh Công, thật phi phàm!" Bạch Tiểu Thuần hít sâu, tiếp tục tu luyện.
Bốn ngày nữa cũng nhanh chóng trôi qua, trong khoảng thời gian này, ban ngày Bạch Tiểu Thuần cũng ra ngoài nên càng thêm quen thuộc với Huyết Khê Tông, đồng thời liên hệ với Dạ Táng giả dạng, dần dần cũng nhớ hết phần lớn đệ tử nội môn mà hắn gặp được. Hắn còn rất chú tâm rèn luyện thần sắc trên gương mặt, luôn giữ một bộ dạng hung thần ác sát, cả người từ trên xuống dưới đều tràn ra trận trận sát khí. Dường như hắn có chút thiên phú ở lĩnh vực này, cho nên rất nhanh chóng nhập tâm đầy hoàn hảo, hơn nữa hắn còn cố tình thay đổi giọng cười của mình, một khi cười lên lại mang theo âm lãnh đến vô cùng.
Chẳng qua thân phận hiện tại của Bạch Tiểu Thuần chính là đỉnh phong trong đệ tử nội môn, chỉ cách một chút nữa là Trúc cơ. Hơn nữa, nhìn thế nào thì cũng thấy hắn rất có khả năng là Phàm Đạo Trúc cơ, cho nên các đệ tử nội môn khác cũng không nguyện ý trêu chọc vào.
Mấy ngày này Bạch Tiểu Thuần cũng bình an vô sự đấy. Lúc này, Bạch Tiểu Thuần đang tu hành Bất tử Kim cương quyển trong động phủ thì thần sắc chợt khẽ động, lúc ngẩng đầu lên vẻ mặt hắn vậy mà âm lãnh cực kỳ tự nhiên, ánh mắt lóe lên lạnh lùng nhìn về cửa động phủ.
Rất nhanh, có một giọng nói từ bên ngoài truyền vào.
"Dạ sư đệ, tại hạ Triệu Vô Thường, thỉnh ra gặp một lần."
Bạch Tiểu Thuần lập tức hỏi Dạ Táng giả, mới biết tên này là Triệu Vô Thường, cũng từng đi vào Vẫn Kiếm thế giới. Lúc này hắn mới giữ nguyên bộ dáng lãnh khốc, ra đến cửa động phủ còn tản