Lúc này đã không còn là hoàng hôn, trăng sáng đã treo cao, mặt trăng bên ngoài vốn màu trắng bạc, thế nhưng bên trong Huyết Khê Tông nhìn lên thì lại là một màu đỏ thẫm.
Ánh trăng rơi xuống cũng là huyết sắc, bao trùm lấy toàn bộ Huyết Khê Tông khiến nơi này đầy cảm giác đáng sợ.
Nếu là một đệ tử của tông môn khác nhìn cảnh tượng này hẳn sẽ phải chấn động tâm thần, thế nhưng Bạch Tiểu Thuần đã ở đây một khoảng thời gian, nhìn đã quen mắt rồi.
Theo ánh trăng Bạch Tiểu Thuần men theo con đường đi lên Trung Phong, bốn phía xung quanh đều bị tàn phá, không ít cây cối, mặt đất và động phủ đều vỡ nát, xung quanh càng thêm tĩnh lặng. Một trận chiến ban ngày đã hoàn toàn khiến danh khí Bạch Tiểu Thuần bộc phát, rung chuyển tất cả mọi người ở Trung Phong.
Huyết Khê Tông vốn dựa vào đạo lý mạnh được yếu thua, do đó, cường giả càng được tôn kính.
Bạch Tiểu Thuần lại thông qua một trận chiến ban ngày này, lộ ra sự tàn bạo, điên cuồng, khát máu, hết thảy…đều khiến người khác ấn tượng sâu sắc. Một người, chiến mấy chục Trúc cơ, còn bị hắn giết chết bảy tám người, cho dù có ở Huyết Khê Tông thì việc này cũng rất hiếm thấy, Bạch Tiểu Thuần cũng nhờ vậy mà thành công trở thành…một cơn ác mộng của rất nhiều người.
Không người nào nghi ngờ hắn không phải là đệ tử Huyết Khê Tông, nếu như dạng người này còn không phải, thì người khác cũng không cách nào hình dung được phải như thế nào nữa…
“Ta thật sự không thích chém chém giết giết….” Bạch Tiểu Thuần đầy cảm khái đến động phủ của mình vốn đã bị phá hủy chỉ còn lại phế tích. Hắn thở dài ngồi một bên, thầm tính toán sáng mai phải đi tìm một động phủ tốt khác.
Một đêm vô sự trôi qua…
Tràng cảnh ban ngày vừa rồi quả thật là cơn ác mộng đối với đám tu sĩ Trúc cơ. Nguyên một đêm này, tâm thần của bọn họ đều hoảng hốt. Bọn họ sợ Bạch Tiểu Thuần trả thù, cho nên đều mở tất cả trận pháp trong động phủ, thậm chí một số người vẫn không yên tâm mà chạy trốn khỏi Trung Phong tạm lánh xa khỏi tràng phong ba này.
Một trận bộc phát điên cuồng của Bạch Tiểu Thuần cũng trong một đêm này được truyền khắp Huyết Khê Tông, khiến đám tu sĩ Trúc cơ của ba ngọn phong còn lại, Thiểu Trạch Phong, Thi Phong, Vô Danh Phong khi nghe kể lại đều chấn động tâm thần.
“Một người, đối kháng với mấy chục tên Trúc cơ?”
“Dám kháng mệnh lão tổ?”
“Trước mắt bao nhiêu người, đánh chết bảy tám người!!! Khiến người khác không thể không liên thủ bày trận tự vệ.”
Chỉ trong một đêm này, đủ mọi tin đồn điên cuồng lan khắp mọi ngóc ngách Huyết Khê Tông.
Thậm chí đệ tử nội môn tại khu vực mu bàn tay cũng nhanh chóng biết đến chuyện Bạch Tiểu Thuần, người nào cũng đều nhao nhao kinh hãi. Hơn nữa, trong lời đồn cũng dần khắc họa ra một Bạch Tiểu Thuần điên cuồng khát máu, khiến hầu hết đệ tử nội môn đều liên tưởng ra được vô số hình ảnh hung tàn trong đầu.
“Dạ Táng này quá lợi hại, hắn xé xác người sống, vừa uống Tiên huyết, vừa tiến hành giết chóc!”
“Ta nghe nói thực ra hắn không phải là tu sĩ, mà là một tên ma quỷ biến hóa thành, là một tên lệ quỷ vô lại!”
“Lực lượng người này lớn vô cùng, lực va chạm có thể rung chuyển cả ngọn sơn phong!”
Lời đồn càng ngày càng nhiều, cho dù chỉ là một đêm, nhưng vẫn cứ lan rộng ra, khiến tất cả mọi người đều biết sau này…trong Huyết Khê Tông lại thêm một nhân vật không thể trêu chọc được, tên là Dạ Táng!
Sáng hôm sau, Bạch Tiểu Thuần mở hai mắt ra, đến khi bước đi trong Trung Phong thì tin đồn liên quan tới hắn đã lan truyền rộng khắp toàn Huyết Khê Tông, đệ tử ngoại môn cũng nghe được chuyện này. Thậm chí thông qua đủ loại phương thức mà chuyện này còn được lan tới các gia tộc tu chân bên ngoài Huyết Khê Tông.
Có thể tưởng tượng được, không bao lâu sau, danh tiếng của Dạ Táng cũng sẽ được các tông môn khác biết đến...
Không thể không nhắc đến chuyện tin tức lan truyền tại Huyết Khê Tông còn nhanh chóng hơn cả ở Linh Khê Tông, vì dù sao thì thần kinh của đám tu sĩ Trúc Cơ Huyết Khê Tông luôn căng cứng, khó mà có được niềm vui thú nào khác. Hơn nữa bọn họ lại luôn đầy cuồng nhiệt với cường giả, cho nên lại càng lưu ý đặc biệt đối với những Thiên kiêu mới quật khởi.
Về điểm này, Bạch Tiểu Thuần bước đi trên đường nhỏ tại Trung Phong có thể cảm nhận được ngay lập tức. Tất cả tu sĩ Trúc cơ trên đường này gặp hắn đều biến đổi sắc mặt, không ít người tham gia trận chiến hôm qua nhanh chóng tươi cười đầy thiện ý, chắp tay chào hắn.
Bạch Tiểu Thuần cảm động, hắn cảm giác được cuối cùng thì cũng đã chứng tỏ được giá trị của mình, đã tìm được cảm giác như ở Linh Khê tông, vì vậy cũng bày ra dáng vẻ tươi cười, khẽ gật đầu.
Chỉ là vẻ tươi cười trên mặt hắn vừa xuất hiện, đám tu sĩ Trúc cơ đầy thiện ý vừa nãy lại trợn tròn mắt tựa như không thể tưởng tượng được, một vài tên còn theo bản năng lùi lại vài bước, vẻ mặt đầy kinh nghi.
Bạch Tiểu Thuần sững người, tranh thủ trở về bộ dạng lãnh khốc như cũ, lạnh lùng liếc nhìn đối phương. Bộ dáng như vậy lại khiến đám tu sĩ Trúc cơ bên kia thở nhẹ ra một hơi, tựa như cảm thấy như vậy mới giống Dạ Táng ngày thường đấy.
"Ta là một người tốt a..."Trong lòng Bạch Tiểu Thuần than thở, nhưng cũng không làm cách nào khác được, đành giữ nguyên nét mặt lạnh lùng lãnh khốc, đi đến đâu trừng mắt liếc nhìn đến đó, lập tức lại nhận được vô số tôn kính.
Bạch Tiểu Thuần trừng mắt đến mỏi mệt mới đến được nơi chọn lựa động phủ. Không đợi hắn tới nơi, lão giả ngày thường vốn đầy lạnh nhạt nay nhiệt tình chạy đến chào hỏi.
Khi biết Bạch Tiểu Thuần tới đây chọn động phủ, lão già này có chút sững người, sau đó nhanh chóng lấy ra quyển trục, cũng không như lúc trước mà tự mình mở ra cho Bạch Tiểu Thuần.
"Dạ sư đệ, ngươi xem xem nơi này thế nào, cảnh quan động phủ ưu nhã, huyết khí không tầm thường!"
"Còn có cái này nữa, cái này cũng từng xuất ra được một Thái thượng trưởng lão a, ngày thường ta cũng không đưa cho người khác chọn đâu đấy..."
" Vậy cái này thế nào? Ta nhớ nơi này còn lưu lại vài Khôi lỗi." Lão giả nhiệt tình giới thiệu từng cái khiến Bạch Tiểu Thuần đầy cảm khái, thế nhưng