“Đại trưởng lão, mấy chuyện Huyết Mai nói ta hoàn toàn không tin, trong lòng ta, người thánh khiết như hoa sen, cho dù là bất cứ thứ gì ô uế trên thế gian này cũng không thể vấy bẩn được. Vẻ đẹp của người như đóa thủy tiên, ta không cho phép mấy thứ ô uế đó vấy lên người ngươi, dù là một chút cũng không được!” Cảm xúc của Bạch Tiểu Thuần trào dâng như bị kích động, trong hai mắt hắn không chỉ có bi thương mà còn đầy vẻ thương tiếc.
“Đại trưởng lão, trong lòng ta ngươi là như vậy đó, là mong ước, khát vọng của ta, là bến đỗ bất biến trong tâm ta, là tiên tử lý tưởng của ta, là sự thánh khiến mà cả đời này ta phải bảo vệ!” Bạch Tiểu Thuần bi phẫn muốn chết, cả người run rẩy, thất vọng trong lòng và chấp niệm như hòa lẫn vào nhau hóa thành điên cuồng, lại như bị kềm hãm đến cực hạn mà bộc phát tất cả ra ngoài.
“Cả đời Dạ Táng ta, giết chóc vô số, tàn nhẫn vô biên. Ta đánh mất nhân tính, đánh mất tình cảm, đánh mất nhiệt huyết, ta chỉ còn lại một cái xác trống rỗng chỉ có băng lãnh, chỉ có giết chóc và tàn nhẫn, nhưng trong đó vẫn còn có một tia sáng sót lại. Tia sáng rực rỡ đó xuất hiện khi ta lần đầu tiên gặp được đại trưởng lão.” Tay áo Bạch Tiểu Thuần hất lên. Sát khí trên người hắn lúc này tựa như càng lúc càng không khống chế nổi mà tản ra, khiến người cảm khác nhận được, không tự chủ mà hiện ra hình ảnh núi thây biển máu trong đầu, càng còn một cảm giác thiết huyết đang không ngừng ầm ầm trào dâng.
Thân thể mềm mại của Tống Quân Uyển không ngừng chấn động, nàng kinh ngạc nhìn Bạch Tiểu Thuần, nhìn thấy được vẻ thất vọng, thống khổ và bi thương trong mắt hắn, nhìn thấy vẻ mỹ hảo, thánh khiết và chấp nhất ẩn sâu trong mắt hắn như bị hiện thực tàn khốc trước mặt mà không ngừng nghịch chuyển, sụp đổ tan vỡ, khiến cả người hắn gần như cuồng loạn.
“Nói ta lựa chọn Trung Phong, không bằng nói là, là ta lựa chọn đại trưởng lão ngươi a.”
“Ngươi nói ta sắc lang, ngươi sai rồi, ta chưa từng như vậy. Chỉ là mỗi lần nhìn ngươi, ta không kìm chế được cảm xúc muốn che chở lấy….”
“Thế nhưng, đại trưởng lão, ngươi bây giờ không phải là ngươi nữa!” Bạch Tiểu Thuần rống to, ánh mắt càng đỏ lên. Vẻ thống khổ càng thêm dày đặc.
“Ngươi mặc y phục lại bình thường, chỉnh lại ánh mắt kia, thu lại cái vẻ vũ mị của ngươi đi…xin ngươi trả lại cái thánh khiết không thể khinh nhờn của Tống Quân Uyển trong lòng ta, ánh rạng đông khiến Dạ Táng ta nguyện cả đời muốn bảo vệ, trả lại cho ta….” Vẻ mặt Bạch Tiểu Thuần dữ tợn, điên cuồng gào thét, thanh âm chấn động cả động phủ, khiến mặt nước hồ nhỏ phải rung chuyển như muốn phát tiết tất cả cảm xúc của bản thân hắn qua tiếng gào thét này.
Thần hồn của Dạ Táng giả cũng run run, ngơ ngác nhìn Bạch Tiểu Thuần đang mượn nhờ thân phận Dạ Táng. Y có chút choáng váng, tựa hồ cảm thấy đối phương…là Dạ Táng thật sự, mấy câu nói kia, rồi còn cảm xúc bộc phát ra ngoài cũng quá giống như thật đi.
Toàn bộ động phủ chậm rãi yên tĩnh lại. Bạch Tiểu Thuần khàn khàn cười, mang đầy mất mát, còn cả đắng chát ẩn bên trong, từ từ lặng yên quay người bước đi, cũng không liếc nhìn Tống Quân Uyển thêm lần nào nữa.
Ngay khi quay lưng lại, tim hắn run rẩy không thôi. Vừa mới tiến vào động phủ hắn đã cảm nhận được hàn khí dâng lên khắp người, hắn đã căng não nghĩ tất cả các phương án suốt dọc đường, nhưng không cách gì nắm chắc được cả.
Đành phải tùy cơ ứng biến, hắn biết vừa rồi nếu sơ ý xuôi theo đối phương, thì coi như không thể thoát ra được nữa.
“Xú bà nương này xấu xa quá!” Bạch Tiểu Thuần ủy khuất. Hắn không nghĩ tới đối phương lại hung hiểm đến như vậy, biết lão tổ coi trọng mình, danh khí trong tông môn không nhỏ cho nên mới dùng đến thủ đoạn như vậy.
“Cũng may Bạch Tiểu Thuần ta không ngốc, để xem ngươi còn giở tiếp thủ đoạn nào nữa!” Bạch Tiểu Thuần cảnh giác chờ đợi đối phương tiếp tục ra chiêu.
Đầu óc Tống Quân Uyển ù ù, thân thể chấn động, từng lời Bạch Tiểu Thuần như đao kiếm găm thẳng vào lòng. Nàng kinh ngạc nhìn theo bóng lưng Bạch Tiểu Thuần, trong mắt nàng, bóng lưng đó tựa như trở nên cao lớn vô cùng, như có thể chống đỡ cả thiên địa vậy.
Nàng không biết phải nói gì, lúc này Dạ Táng đã hoàn toàn rung chuyển tinh thần nàng. Loại rung chuyển này tựa như một tòa sơn phòng áp xuống, đè nát toàn bộ ngăn cách, tiến thẳng vào tận linh hồn nàng.
Nàng chỉ có thể trầm mặc, trong lòng rối bời. Vốn hôm nay nàng định kêu Dạ Táng tới đây, tìm một lý do trừng phạt người này, đem giam vào huyết ngục. Như vậy mới có thể khiến tin đồn ngày hôm đó biến mất, đồng thời cũng khiến Huyết Mai không cách nào giết được hắn, xem như lần này nàng giành được một chiến thẳng nhỏ trong trận tranh đấu giữa hai người. Không nghĩ tới ngày thường Dạ Táng toàn dùng ánh mắt sắc lang nhìn mình, thế nhưng khi y phục và cử động của mình khiến hắn gần sụp đổ thì lại thốt ra mấy lời đó. Hơn nữa, câu cuối cùng của hắn hoàn toàn khiến Tống Quân Uyển rung chuyển, chính là yêu cầu nàng trả lại Tống Quân Uyển cho hắn, để nàng trầm mặc, ánh mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần cũng đã có thêm một thần thái khác.
Tống Quân Uyển hít sâu một hơi, vẻ mặt không còn quyến rũ nữa mà đã bình lặng trở lại, tay phải vung lên, một bộ quần áo khá kín đáo xuất hiện trên người, rồi nàng sửa sang lại mái tóc một chút. Đột nhiên khí chất trên người nàng lập tức đại biến, không còn quyến rũ mà là đoan trang tuyệt đẹp.
Tuổi tác của nàng không lớn, lúc này lại đổi sang một bộ trang phục hoàn toàn trái ngược với lúc trước, khiến cả người toát ra một vẻ quốc sắc thiên hương khó mà tưởng tượng ra được, một vẻ tuyệt phẩm của nhân gian.
Da thịt nàng trắng muốt, không điểm qua chút phấn nhưng lại như tuyết trắng ban mai, mái tóc đen vấn thành búi cao trên đầu, ánh mắt nhìn bóng lưng Bạch Tiểu Thuần trong veo như làn nước mùa thu đầy vẻ thanh thuần, hàm răng trắng tinh,