Dịch giả: Tiểu Băng"Huynh đệ tỷ muội Linh Khê Tông, Bạch Tiểu Thuần ta, đã trở về rồi!"
Tiếng Bạch Tiểu Thuần nổ vang, vang vọng khắp bờ nam, ngay cả bờ bắc cũng loáng thoáng nghe thấy...
Linh Khê Tông vốn dĩ rất là náo nhiệt bỗng trở nên im lặng một cách quỷ dị, những con chim phượng trên không trung run lên, quên cả bay.
Trên Hương Vân Sơn, từ khi Lý Thanh Hậu bế quan, Chu trưởng lão thay thế trở thành chưởng tòa, vốn đang ngồi tọa, đột nhiên nghe thấy câu nói ầm vang như lôi đình kia, cả người sửng sốt.
Chu Tâm Kỳ, vốn vừa tu luyện xong trên Chủng Đạo Sơn, mới đứng dậy đang định ra ngoài, nghe thấy câu nói kia, hoàn toàn biến sắc.
Hứa Bảo Tài, đang trên Thanh Phong Sơn gặp mấy người bạn, đang nói khoác mình không gì không biết, bỗng nhiên bị âm thanh kia ngắt ngang, ngây người mở to mắt.
Trương Đại Bàn đang nhăn mày nhăn mặt đứng im nghe Hứa Mị Hương răn dạy, nghe thấy câu nói kia, ngẩng phắt đầu lên nhìn ra ngoài.
Cả bờ nam, tất cả tu sĩ, những ai đã từng bị Bạch Tiểu Thuần trong lúc vô tình liên lụy, đều nghe thấy câu nói kia, đồng loạt ngây người...
Trên Hương Vân Sơn, một vị trưởng lão đang giảng giải tu hành, đệ tử xung quanh đang nghiêm túc nghe giảng, bỗng tiếng Bạch Tiểu Thuần ầm vang cắt ngang, vị trưởng lão kia sắc mặt đại biến, những đệ tử này cũng có mấy người giật mình kinh hãi.
Trên Chủng Đạo Sơn, Trịnh Viễn Đông đang cầm một cái ngọc giản, sắc mặt âm trầm, tin trong ngọc giản làm ông rất đau đầu, đang định tuyên bố một nhiệm vụ đi ra ngoài, thì nghe thấy câu nói kia, bước chân dừng lại, sắc mặt biến đổi.
Cũng trên Chủng Đạo Sơn, có hai vị Thái Thượng trưởng lão cũng biến sắc, chính là hai người trước đây bị hạt châu tụ lực của Bạch Tiểu Thuần làm rách hết quần áo.
Bạch Tiểu Thuần thấy mình vừa rống một câu, cả bờ nam đều trở nên yên tĩnh, chim trên không quên bay, những tu sĩ đang bay đều ngừng lại, thì vô cùng cảm động.
"Tất cả mọi người đều còn nhớ ta... Họ nhất định là rất nhớ ta, cuộc sống không có ta, e là ngay cả tu hành cũng trở thành buồn tẻ... Trần Phi, ngươi nói có đúng hay không?" Bạch Tiểu Thuần quay đầu cảm khái hỏi Trần Phi.
Trần Phi không biết nên nói gì, đành cố vẽ mấy câu lấy lòng.
"Bạch sư thúc thần công cái thế, thanh danh hiển hách, sau khi trở về chỉ quát to một câu, cả trong ngoài Linh Khê Tông đều phấn chấn!" Trần Phi vừa mở miệng, ba người còn lại đều trợn tròn mắt, vốn khi nghe Bạch Tiểu Thuần rống to, đã ngây ra rồi, thấy khắp nơi xung quanh phản ứng lớn như vậy, càng thêm ngây dại, giờ nghe Trần Phi sư huynh nổi danh lãnh khốc, lại nói ra loại lời này, thì không thể không hít sâu.
Ba người chưa từng trải qua thời có Bạch Tiểu Thuần, vốn những chuyện Bạch Tiểu Thuần chỉ là được nghe nói, chưa có kinh nghiệm nếm trải qua, nên ngơ ngác quay sang nhìn nhau.
"Ha ha, đương nhiên, mọi người đều rất nhớ ta mà, ngươi xem, ta chỉ hô một câu, mọi người đều kích động đến ngây dại."
"Các ngươi yên tâm, ta đã trở về, không bao giờ đi nữa..." Bạch Tiểu Thuần cảm động, đang muốn tiếp tục hô to thêm mấy câu, thì một tiếng thét kinh thiên động địa đã vang lên, sau đó, cả ba ngọn núi bờ nam đều rùng rùng ầm ĩ.
"Ông trời không có mắt a, Bạch Tiểu Thuần đã trở lại!"
"Chết tiệt, hắn không phải đi ra ngoài lịch lãm rèn luyện sao, sao mới có mấy năm đã về nhanh thế?"
"Tiêu rồi, Linh Vĩ Kê vừa mới nhiều lên được một tí..."
"Luyện dược Cuồng Ma đã trở về!!"
Những tiếng thét chói tai gào lên nhốn nháo, đám chim phượng trên trời thét lên thảm thiết, vội vã bay đi, những tu sĩ đang sững giữa không trung đa số đều là tu sĩ Trúc Cơ, nhớ lại cảnh khủng bố Bạch Tiểu Thuần xé quần áo ngày đó trên quảng trường, ai nấy da đầu run lên, cấp tốc bỏ chạy.
Những đệ tử bình thường trên ba núi nhớ lại những cảnh thê thảm xưa kia, ai nấy đều bi phẫn.
Chu Tâm Kỳ nghiến răng, hừ lạnh một tiếng, dứt khoát tiếp tục bế quan...
Hứa Bảo Tài vốn không định thò mặt ra, nhưng nhớ lại thân phận của Bạch Tiểu Thuần, không thể không bay ra đi đón.
Bạch Tiểu Thuần trừng mắt nhìn, nghe những thét lên bốn phía, vội ho một tiếng, sờ mũi, nhìn bốn người Trần Phi.
"Ha ha, các ngươi xem, mọi người thật là nhiệt tình..."
Trần Phi vã mồ hôi trán, vắt hết óc, cũng không nghĩ ra câu tiếp theo phải nói thế nào. Ba người kia thì nhìn Bạch Tiểu Thuần đầy kinh sợ, họ không thể tin được, có người có thể chỉ nói ra một câu, lại khiến cho cả bờ nam gần như sụp đổ...
Bạch Tiểu Thuần cũng có chút xấu hổ, trong lòng không phục chút nào, thầm nghĩ mình ở Huyết Khê Tông, làm tới Huyết Tử, đi tới nơi nào, cũng được người người cung kính, không ai dám nói nữa chữ không, mình chỉ cần trừng mắt, đối phương lập tức bị hù phát run.
Trong lòng còn đang không ngừng so sánh, trên Tử Đỉnh Sơn, Trương Đại Bàn đã ngửa mặt lên trời thét dài, hóa thành cầu vồng bay ra.
Hầu tiểu muội đang ngồi tu luyện, vui vẻ tung tăng như chim sẻ, vội vàng xông ra...
Hắc Tam Bàn, Hầu Vân Phi, và những người với Bạch Tiểu Thuần giao tình không cạn đều vui vẻ bay ra.
Trịnh Viễn Đông vội ho một tiếng, cảm
thấy ra mặt không tiện, nên từ xa nhìn Bạch Tiểu Thuần, nhớ tới những chuyện đối phương đã từng nghịch ngợm gây ra, khẽ cười.
Một tiếng gầm vui sướng từ bờ bắc vọng tới, Thiết Đản đã dài tới mười trượng, như một ngọn núi nhỏ, từ bờ bắc vọt tới, tiếng gầm của nó khiến cả vạn thú bờ bắc đều gào thét theo.
Sự gào thét ấy khiến cả bờ bắc kinh ngạc đến ngây người, đệ tử bờ bắc không biết xảy ra chuyện gì, cũng bay ra theo, tới ranh giới bờ nam, nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần xa xa, ai nấy sửng sốt, sắc mặt đại biến, hít sâu, nghẹn ngào kinh hô.
"Bạch Tiểu Thuần!!"
"Hắn trở lại rồi!!"
Sau đó vội vàng chạy đi báo cho bạn bè ở bờ bắc, thế là bờ bắc cũng nhanh chóng rơi vào rúng động...
Bạch Tiểu Thuần cười to, bước nhanh tới, Thiết Đản vọt tới trước mặt Bạch Tiểu Thuần dừng lại, mở to đôi mắt to, vẻ mặt vui sướng, cơ thể từ từ thu nhỏ lại bằng như hồi mới sinh ra, cắn lấy ống quần Bạch Tiểu Thuần, nói thế nào cũng không nhả ra, như sợ Bạch Tiểu Thuần lại quăng nó qua một bên, một mình đi ra ngoài chơi.
Bạch Tiểu Thuần vui sướng, ôm lấy Thiết Đản, lại ôm cổ Trương Đại Bàn vừa mới tới, Trương Đại Bàn kích động, có rất nhiều lời muốn nói, nhưng thấy Hầu tiểu muội đã tới, nên chỉ nháy mắt ra hiệu cho Bạch Tiểu Thuần rồi lui ra.
Bạch Tiểu Thuần cười ha ha, nhìn Hầu tiểu muội, hắn đã không còn ngây thơ như ngày trước, qua thời gian ở Huyết Khê Tông, Bạch Tiểu Thuần đã thành thục không ít, hắn chủ động tiến lên, ôm cổ Hầu tiểu muội.
Hầu tiểu muội đỏ mặt, không ngừng hờn dỗi.
Hầu Vân Phi, Hứa Bảo Tài, và những đệ tử chịu ơn của Bạch Tiểu Thuần trong Vẫn Kiếm Thâm Uyên đều tới, ai cũng kích động, trăm người vây quanh Bạch Tiểu Thuần, hỏi thăm trò chuyện ồn ào, kể cho Bạch Tiểu Thuần nghe những chuyện xảy ra trong tông môn những năm qua, vừa nói vừa kéo nhau bay về Chủng Đạo Sơn.
Bạch Tiểu Thuần cũng tranh thủ thời gian hỏi mọi người về Lý Thanh Hậu, nhưng không ai biết rõ, chỉ bảo không nghe thấy tin đồn gì không tốt, Bạch Tiểu Thuần cũng thấy yên tâm.
Hơn trăm người túm tụm kéo nhau đi, khiến những đệ tử chỉ mới nghe đồn, chưa có kinh nghiệm sống với Bạch Tiểu Thuần đều kinh ngạc.
Họ không thể nào tưởng tượng được, trong tông môn, lại có một người như vậy, khiến vô số người bất đắc dĩ, lại cũng cùng lúc làm cho vô số người nhiệt tình làm bạn.
"Ta đã được nghe rất nhiều tin đồn về Bạch sư thúc..."
"Bạch sư thúc, rốt cuộc là người như thế nào?"
"Ta cảm thấy, hình như từ lúc Bạch sư thúc bước vào tông môn vừa rồi, Linh Khê Tông có cái gì đó khác với bình thường, ngày thường tuy cũng nhốn nháo, nhưng lúc nào cũng bị đè nặng áp lực sắp có chiến tranh, còn bây giờ... hình như không cảm thấy áp lực đó nữa?" ba người đi cùng Trần Phi thì thào với nhau.
Trần Phi đứng nhìn theo đám người kia đi xa, nhìn theo bóng lưng Bạch Tiểu Thuần, trong mắt phức tạp, nghe thấy ba người kia thì thầm, thì im lặng một lúc, mới lên tiếng.
"Bởi vì hắn, chính là Bạch Tiểu Thuần... có tên trong danh sách chuẩn truyền thừa của Linh Khê Tông ta, Thiên Đạo Trúc Cơ, không ai sánh kịp, hào quang của một mình hắn đã vượt qua tất cả mọi người, khiến mọi người vừa yêu lại vừa hận, nhưng đều phải tâm phục khẩu phục!"
Ba người kia không nói gì, trong mắt đã có vẻ hiểu ra, ánh mắt nhìn theo Bạch Tiểu Thuần có thêm kính ý.
Cả Linh Khê Tông, khi vì Bạch Tiểu Thuần trở về mà ồn ào, cũng có một người đi ra khỏi động phủ trên đỉnh Diên Vĩ bờ bắc, nhìn về bờ nam xa xa.
Đó là một cô gái, gió nhẹ thổi bay mái tóc của nàng, lộ ra dung nhan tuyệt mĩ, đôi mắt ướt át long lanh như nước, cơ thể lồi lõm nhấp nhô, mị lực vô hạn, dù mặc đồ bảo thủ kín mít, nhưng vẫn mang tới nét phong tình, cả người như hừng hực lửa khiến người ta không nhịn được muốn tới gần, dù biết mình sẽ bị đốt cháy...
"Ca ca, ngươi rốt cục cũng trở lại rồi..." Nữ tử che miệng cười khẽ, giọng trong vắt.