Dịch giả: Aladin05Biên: Tiểu BăngDù đang còn rất xa nhưng Hứa Tiểu Sơn cũng thấy được đám người Bạch Tiểu Thuần. Tuy không rõ lắm nhưng nhờ có huyết kiếm cực lớn kia và huyết khí đặc thù của tu sĩ Huyết Khê Tông nên hắn liền liều mạng mà phóng tới nơi này.
“Bạch Tiểu Thuần!” Sau khi nhìn thấy rõ Bạch Tiểu Thuần, Hứa Tiểu Sơn nước mắt lưng tròng cố gắng hô to cầu cứu.
Và lúc đó Cửu Đảo cũng nhìn thấy được Bạch Tiểu Thuần, hai mắt co rút mãnh liệt và cuồng hỉ.
“Bạch Tiểu Thuần… Ngươi lại ở chỗ này!”
"Vốn tưởng hôm nay chỉ có thể bắt được Hứa Tiểu Sơn, không nghĩ tới lại gặp được ngươi... Bạch Tiểu Thuần hôm nay ngươi nhất định sẽ chết!" Cửu Đảo cười to. Lần này hắn mang theo hơn hai trăm tu sĩ nếu gặp phải tinh nhuệ Linh Huyết hai tông thì chắc không bằng. Nhưng xem ra trước mắt những người bên Bạch Tiểu Thuần chênh lệch nhau khá lớn thậm chí còn có vẻ lười nhác nữa. Ngoại trừ ba người Bắc Hàn Liệt, những người khác rõ ràng đều là hạng vô danh.
Đối phó với đám người như vậy hắn dám chắc có thể đem toàn bộ đối phương giết chết. Lúc này đây đuổi theo Hứa Tiểu Sơn thẳng đến chỗ của Bạch Tiểu Thuần.
Phía sau hắn có hơn hai trăm tu sĩ cũng có không ít người nhận ra Bạch Tiểu Thuần, tất cả tâm thần chấn động sát ý bộc phát mãnh liệt mà xông thẳng tới.
Hiển nhiên bọn hắn đều biết tai họa diệt môn lần này là do sự liên thủ của hai tông Linh Huyết, mà mấu chốt của sự liên thủ này là Bạch Tiểu Thuần.
Hứa Tiểu Sơn hơi chần chừ nhưng lại không có biện pháp. Nếu hắn không chạy tới nơi của Bạch Tiểu Thuần, hắn sẽ chết ngay. Hắn biết rõ tầm quan trọng của Bạch Tiểu Thuần nên giờ phút này có chút hối hận. Trong lúc đang bối rối không biết nên phải làm sao thì hắn chợt thấy Bạch Tiểu Thuần bình thản dửng dưng. Không những vậy hàng trăm tu sĩ bên cạnh Bạch Tiểu Thuần cũng thế thậm chí trong mắt còn hiện rõ vẻ khinh miệt và mỉa mai khi nhìn về phía Cửu Đảo.
“A!” Hứa Tiểu Sơn có chút phát mộng!
“Tiểu Sơn không phải sợ… Bổn Huyết chủ tới cứu ngươi đây!” Bạch Tiểu Thuần chắp tay sau lưng vẻ mặt ngạo nghễ. Nhìn mọi người đang chạy đến hắn ho một tiếng, tay áo nhỏ phất lên, đột nhiên hàng trăm quang cầu xuất hiện trên tay các tu sĩ phía sau lưng hắn khiến Hứa Tiểu Sơn trợn mắt há mồm.
“Thả!” Bạch Tiểu Thuần hét lớn. các tu sĩ bên cạnh hắn cũng đều rống to mãnh liệt ném hàng trăm quang cầu bay ra. Những quang cầu này vạch phá bầu trời gào thét thẳng tới đám người Cửu Đảo.
Cửu Đảo sững sờ mà phía sau hắn mọi người cũng hơi chần chờ. Không ít người ra tay ngăn cản, nhưng khi đụng phải quang cầu thì mọi pháp thuật đều không hiệu quả. Trong nháy mắt vô số tiếng nổ bùm bùm vang lên, sương mù tràn ra dày đặc bao quanh khu vực đám người Cửu Đảo.
Bằng mắt thường cũng có thể thấy được đám sương mù này đang giảm bớt nhưng theo đó thì các loại tiếng kêu kỳ lạ hiếm có cũng không ngừng từ trong sương mù mà truyền ra.
“Bụng của ta…”
“Trời ơi ta thành tiên rồi… “
“Không được qua đây, đây là địa phương nào…”
Nghe được các thanh âm trong sương mù sắc mặt Hứa Tiểu Sơn biến hóa la thất thanh:
“Thi Phong ôn vụ!” Thân thể của hắn không khống chế được mà run rẩy mãnh liệt, hét to một tiếng dùng hết toàn bộ khí lực mà tránh xa đám sương mù kia. Giữa người đã từng trải nghiệm và người chỉ nhìn thấy thì hoàn toàn bất đồng giống như ngày và đêm vậy.
Thậm chí hiện tại khi nhớ tới trải nghiệm năm đó hắn xem như đây là một ác mộng cả đời này không thể nào quên được. Nay vừa mới nhìn thấy sương mù kia Hứa Tiểu Sơn đã sợ hãi đến cực hạn.
Ngay khi hắn vừa chạy ra xa thì đám sương mù kia cũng đã dần tiêu tán hơn nửa, lộ ra hơn hai trăm tu sĩ Huyền Khê tông. Lúc này đây từng thân ảnh cổ quái xuất hiện, người thì hai tay mở ra vẻ mặt say mê, người thì mặt xám như tro toàn thân bốc mùi hôi thối.
Còn có cả những thân ảnh đang rõ ràng ôm nhau thắm thiết… Vầng sáng bao bọc bên ngoài thân thể đang run rẩy của Cửu Đảo vặn vẹo như sắp tan vỡ. Trong mắt hắn lộ vẻ không thể tưởng tượng khi nhìn bốn phía sung quanh.
“Đây là… Đây là thần thông gì tại sao lại có thể có loại thuật pháp kinh khủng như vậy!!!” Cửu Đảo run rẩy trong lòng hắn đối với Bạch Tiểu Thuần sinh ra sợ hãi chưa từng có. Thậm chí hình ảnh này và chồng lại với lúc Vẫn Kiếm thâm uyên càng sinh ra sự khiếp vía hãi hùng, khiến hắn lấy ra một cái ngọc bội rồi bóp mạnh.
Ngọc bội có thất sắc lóng lánh hiển nhiên không phải vật tầm thường. Lúc này đây bị bóp mạnh vỡ vụn, tràn ra một sức mạnh truyền tống bọc lấy Cửu Đảo.
Hai mắt Bạch Tiểu Thuần co rụt lại. Hắn biết rõ loại ngọc bội có thể truyền tống Trúc cơ tu sĩ đối với tông môn là cực kỳ trân quý. Nhìn thấy Cửu Đảo sắp chạy mất, Bạch Tiểu Thuần dùng Thông Thiên pháp nhãn chiếu thẳng vào nơi Cửu Đảo đang được truyền tống.
Bùm! Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần và Cửu Đảo chạm nhau trong nháy mắt. Cửu Đảo phát ra tiếng kêu thê lương thảm
thiết, thân thể vẫn được truyền tống đi nhưng một cánh tay đã rơi lại. Bởi vì ngự lực của Bạch Tiểu Thuần hiện nay đã đạt trình độ có thể cưỡng ép tách ra.
Ngay lúc Cửu Đảo vừa biến mất, mấy trăm tu sĩ sau lưng Bạch Tiểu Thuần liền xuất hết toàn lực xông thẳng vào các tu sĩ Huyền Khê tông đang bị ảnh hưởng nghiêm trọng của sương mù kia.
“Ta nhớ được ngươi rồi, chính ngươi là người đã vây công ta lúc trước!” Bắc Hàn Liệt nhìn chằm chằm vào một tu sĩ đang ôm bụng toàn thân hôi thối, nhe răng cười rồi xông tới.
Cổ Liệt và Thần Toán Tử cũng mang theo sát cơ xông thẳng vào. Những người khác cũng đồng dạng như vậy, không những thế còn phối hợp với nhau đem thương vong của bản thân hạ đến mức thấp nhất.
Đối với những người bên cạnh Bạch Tiểu Thuần thì loại chém giết này là việc quen tay dễ làm. Không bao lâu sau đó trận chiến phạm vi nhỏ này cũng kết thúc.
Không giữ Cửu Đảo lại được gây ra chút tiếc nuối cho Bạch Tiểu Thuần. Nhưng đối với Hứa Tiểu Sơn thì đã bị một màn này hoàn toàn chấn nhiếp. Hắn trợn mắt há mồm nhìn đệ tử hai tông phối hợp lẫn nhau càn quét chiến trường. Thậm chí là đến cả Bắc Hàn Liệt và Thần Toán Tử cũng rõ ràng trợ giúp lẫn nhau khiến hắn không thể tin nổi.
“Điều này sao có thể…” Hứa Tiểu Sơn giụi giụi mắt. Đối với việc hòa hợp này và với những thủ đoạn giết địch rồi cả loại khói độc kia nữa, trong đầu hắn hiện nay sóng gió ngập trời.
Sau nửa canh giờ mọi người thu dọn chiến trường tiếp tục lên đường. Hứa Tiểu Sơn đi theo sau Bạch Tiểu Thuần, mang theo vẻ mặt nịnh nọt không ngừng a dua nịnh hót.
“Dạ Táng Huyết chủ, Bạch Tiểu Thuần thiếu tổ, Bạch sư thúc… Vừa rồi ta thấy mọi người dùng quang cầu kia, người cho ta mấy trái đi nha…”
Bạch Tiểu Thuần vẻ mặt đắc ý. Nhìn xung quanh thấy mọi người trong trận này bộc phát sức chiến đấu kinh người, hắn cảm thấy mình thật có thành tựu.
“Đây hết thảy là công lao của ta…” Bạch Tiểu Thuần cảm khái. Tròng mắt đảo quanh liếc nhìn Hứa Tiểu Sơn rồi thở mạnh ném cho hắn mấy quả quang cầu.
“Cầm lấy mà chơi!”
Sau khi cẩn thận nhận lấy Hứa Tiểu Sơn vô cùng kích động hận không thể gặp sớm tu sĩ Huyền Khê Tông để tự bản thân ra tay, cho đối phương biết rõ sự lợi hại của khói độc Ôn Ma.
Thời gian nhoáng một cái lại trôi qua hai tháng, trận chiến này đã giằng co hơn nửa năm nay. Mặc dù cục diện bế tắc vẫn chưa bị phá vỡ nhưng chung quanh cửa ải hiểm yếu này, song phương tu sĩ tập trung bên trong Thiên Công Châu chém giết vô cùng thê thảm.
Mà trong trận chém giết này danh khí của Bạch Tiểu Thuần càng ngày càng lan rộng. Những nơi hắn đi qua đều giành chiến thắng, tu sĩ Huyền Khê tông tiền tuyến nghe đến danh tiếng Ôn Ma thì càng biến sắc.
Uy danh của ba người Bắc Hàn Liệt đã vượt xa dĩ vãng. Nhất là Hứa Tiểu Sơn tới sau mà vượt trước, triệt để mê luyến quang cầu của Bạch Tiểu Thuần. Mỗi lần ra tay là ném ra hàng đống quang cầu, đặc biệt yêu thích loại gây ra khói độc mê hoặc.
Thậm chí là các lão tổ Huyền Khê Tông đang trấn giữ cửa ải hiểm yếu rất tức giận khi biết tin nhưng cũng vô phương xử lý.
Ngay cả Thái Thượng Trưởng Lão và tu sĩ truyền thừa cũng không thể xông ra được vì sự uy hiếp của hai tông Linh Huyết. Thế trận càng ngày càng đi tới cuối, một trận quyết định thắng thua.
Mà tại thời điểm chuẩn bị cuối cùng này, danh khí của Bạch Tiểu Thuần càng lúc càng lớn. Chỉ dựa vào quang cầu khói độc và mấy trăm người điên cuồng chém giết, đội ngũ của Bạch Tiểu Thuần cứ tiêu diệt từng chút một các đội ngũ của Huyền Khê tông làm ảnh hưởng tới cục diện cuối cùng. Điều này làm cho lão tổ của hai bên cũng phải líu lưỡi há mồm.