Dịch giả: Tiểu BăngBạch Tiểu Thuần phiền muộn, đập mạnh vào túi trữ vật, hắn rất đau đầu với con rùa này, nhưng chẳng có cách xử lý nào, đành thở dài, bay đi bách thú viện.
Thiết Đản không biết đã đi đâu, chẳng hề xuất hiện gào lên chào đón hắn, Bạch Tiểu Thuần thấy ngay cả Thiết Đản cũng không để ý tới mình, thì buồn bực thật sự.
"Con nít lớn lên, thì chẳng cần cha nữa!" Bạch Tiểu Thuần cảm khái, đi vào trong bách thú viện.
Bách thú viện đối với Bạch Tiểu Thuần chẳng khác gì nhà của hắn, vừa mới đi vào, đám chiến thú trong ấy đã gầm gào om sòm chào đón hắn.
"Ngoan nghe lời, Đại Hắc, ngươi không được ăn hiếp Tiểu Hoa!"
"Hắc Hùng ngươi đang làm gì đấy, lại đánh nhau hử, lần trước ta bảo ngươi thế nào, hả, đi, phạt đứng một canh giờ!"
Bạch Tiểu Thuần vừa đi vừa chào hỏi đám chiến thú, đi thẳng tới chỗ Thiên Giác Mặc Long, ở đó năm lão tổ và một số người trong danh sách truyền thừa đã tới, ai nấy sắc mặt nghiêm nghị.
Bạch Tiểu Thuần nhìn nhìn, thấy mình là người có tu vi yếu nhất, thì càng thêm cẩn thận, đi tới bên vực, nhìn xuống, thấy Thiên Giác Mặc Long đang như ẩn như hiện bên dưới.
Sau một lúc lâu, mọi người đến đủ, lão tổ đầu tiên lên tiếng.
"Nhiều năm trước, trong vực sâu, lão phu có nhìn thấy một bộ thú cốt cấp bậc thiên nhân, tiếc là không có khả năng lấy nó, hôm nay, chinh chiến sắp tới, phải chế tạo thông thiên chiến thuyền, thiên nhân thú cốt, chính là long cốt tốt nhất để tạo chiến thuyền!"
"Nên năm lão già chúng ta muốn hợp lực lấy thú cốt, còn các ngươi khi vào trong vực có thể giải tán, tự đi tìm cơ duyên cho mình!
Vực sâu Bí Cảnh, là một bảo địa, có chút liên quan với thời viễn cổ, nhiều nơi trong đó lão phu cũng chưa từng đi tới, có cơ duyên, nhưng đồng thời cũng tồn tại hung hiểm, nên các ngươi phải nhớ không được đi quá xa, nếu thấy không ổn, lập tức bóp vỡ ngọc giản trở về!"
Mọi người gật đầu, lão tổ đầu tiên vung tay áo, những cái ngọc giản bay ra, cho mỗi người một cái.
Bạch Tiểu Thuần cầm ngọc giản, nhìn nhìn, cảm nhận được trên ngọc giản có sức mạnh truyền tống của Đệ Cửu Sơn, mới an tâm cất đi.
lão tổ đầu tiên nhìn xuống vực.
"Thiên Giác, mở Bí Cảnh!"
Thiên Giác Mặc Long ngẩng đầu, gầm lên, húc mạnh một cái.
Một cái vòng xoáy to xuất hiện từ bên dưới vực, thổi ra cuồng phong vần vũ, quần áo mọi người bay phần phật, hắc khí ào ạt từ trong vòng xoáy chui ra, tỏa ra khắp bốn phương.
Nhìn xuyên qua vòng xoáy, có thể lờ mờ trông thấy một thế giới mới, với những ngọn núi lớn, vô số cây cối, những con hung thú to khổng lồ như dực long đang bay trên bầu trời gào rít, hình như nó bị vòng xoáy này làm cho giật mình, nhưng nó không hề sợ hãi lùi lại, mà còn dữ dằn lao tới.
Nhưng ngay khi Dực Long kia đánh tới, cái đầu to khổng lồ của Thiên Giác Mặc Long đã bổ xuống một nhát, dực long không kịp kêu lấy một tiếng, đã bị Thiên Giác Mặc Long nuốt chửng.
Thân thể khổng lồ của Thiên Giác Mặc Long theo vòng xoáy chui vào trong bí cảnh, gầm lên dữ tợn, khiến tất cả hung thú trong đó đều im bặt...
Điều này cho thấy Thiên Giác Mặc Long rất quen thuộc bí cảnh này, vì nó chính là n từ nơi đây!
lão tổ đầu tiên lên tiếng.
"Thiên Giác luôn canh giữ ở đây, lần này bí cảnh sẽ mở ra một tháng, một tháng sau, tất cả các ngươi phải trở về!" Nói xong, lão và bốn lão tổ kia bay thẳng vào trong vòng xoáy, xuyên vào thế giới bên kia, vội vã bay vọt đi về một hướng.
Người trong danh sách truyền thừa nối tiếp đi qua.
"Tiểu Thuần, sau khi tiến vào không được đi xa, nếu thấy không ổn, lập tức phải bóp ngọc giản!" Lý Thanh Hậu dặn xong mới rời đi, ông và với mấy người khác đã hẹn nhau và đi tới một chỗ để thám hiểm, nơi ấy rất nguy hiểm với Trúc Cơ, nên mới không dẫn Bạch Tiểu Thuần theo.
Huống hồ cái gọi là cơ duyên, là không thể miễn cưỡng.
Bạch Tiểu Thuần nhìn theo Lý Thanh Hậu đi xa, đứng đó ngần ngừ, nghĩ hay mình không nên vào...
"Bạch tiểu tử, đi đi, ở đó rất an toàn, ngươi chỉ cần ở trong phạm vi ngàn dặm, ta sẽ bảo vệ ngươi an toàn!" Thiên Giác Mặc Long ở trong vòng xoáy, cười.
Bạch Tiểu Thuần ho một cái, nghĩ đây dù sao cũng là tông môn Bí Cảnh, bản thân lại có ngọc giản Truyền Tống, chắc không có quá nhiều nguy hiểm, huống hồ đối với Bí Cảnh này, Bạch Tiểu Thuần cũng rất tò mò, nên hắng
giọng một cái, nhảy vào trong vòng xoáy.
Mới vừa vào, đã cảm nhận được gió ở đây rất mạnh, cuồng bạo hơn bên ngoài rất nhiều, thổi vào người lạnh toát.
Bạch Tiểu Thuần hít sâu, ngẩng đầu lên nhìn vòng xoáy, bên kia vòng xoáy chính là Linh Khê Tông, Thiên Giác Mặc Long đang xoay vòng quanh vòng xoáy, vui vẻ nhìn hắn.
"Yên tâm đi đi, ở đây ta rành tất, chỉ cần không trêu vào mấy tên gia hỏa khủng bố kia thì chẳng có gì phải sợ, huống hồ mấy tên gia hỏa đó đều đang là ngủ say, ngươi không cần phải sợ, ta cho ngươi thêm một ít khí tức của ta, bảo vệ ngươi ở nơi này bình an vô sự!" Thiên Giác Mặc Long phun ra một ít sương mù màu đen, hóa thành một cái vảy, rơi vào tay Bạch Tiểu Thuần.
"Đa tạ tiền bối!"
Bạch Tiểu Thuần mừng rỡ, bay đi, trong lòng nghĩ, tuyệt sẽ không đi vượt quá phạm vi ngàn dặm.
Bạch Tiểu Thuần nhìn xuống dưới, mặt đất thuần một màu xanh lục, xa xa núi non chập trùng, hoang dã thần bí.
Bầu trời tối tăm mờ mịt, không có mây, không thấy ánh mặt trời, Bạch Tiểu Thuần tìm cả buổi, cuối cùng mới nhìn thấy tuốt chân trời xa hình như có ánh nắng.
Theo gió thổi tới, là những mùi vị khác thường, giống như mùi phân, nước tiểu và khí tức của hung thú trộn vào với nhau, dù rất nhạt, nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy khẩn trương căng thẳng.
Nơi đây không có tung tích con người, chỉ có khí tức của hung túc, bay hơn một trăm dặm, Bạch Tiểu Thuần cảm nhận được trong rừng đầy rẫy những ánh mắt hung tàn nhưng kiêng kị.
Hiển nhiên là vì cái vảy Thiên Giác cho Bạch Tiểu Thuần đã làm bọn thú dữ kia cố kỵ, không dám tới gần, trong hơi thở của chúng, Bạch Tiểu Thuần cảm nhận được rõ ràng có hung thủ không thua kém gì Kim Đan.
Hắn nhìn thấy một con hung thú dạng báo hóa thân to cỡ trăm trượng, nuốt chửng một con hung thú dạng trâu tầm mười trượng, xương cũng không nôn ra, sau đó cơ thể nhỏ lại như cũ, lạnh lùng liếc Bạch Tiểu Thuần, rồi nhoáng một cái, mất hút trong rừng.
"Nơi này quá nguy hiểm..." Bạch Tiểu Thuần run run, ngẩng đầu nhìn lên trời, nhìn vòng xoáy xa xa, hít sâu, tiếp tục bay về phía trước, bay hơn mấy trăm dặm, hắn ngồi xuống một đỉnh núi, nhìn phong cảnh hùng vĩ xung quanh.
"Tới đây làm gì chứ, ở đây đâu có dễ chơi..." Bạch Tiểu Thuần cầm một cục đá ném xuống rừng bên dưới, cây cối lắc lư, một con chim dữ tợn to cỡ nửa thân người, có hai đầu từ trong đó bay ra, gào lên chói tai, giận dữ nhìn Bạch Tiểu Thuần chằm chằm, sau đó mang theo vẻ kiêng kị, lượn quanh không trung mấy vòng, mới trở về trong rừng.
"Được rồi, vậy ta đi về, đám thú vật ở đây chả thân thiện tí nào." Bạch Tiểu Thuần nuốt nước miếng, đứng dậy bay trở về chỗ Thiên Giác Mặc Long.
Nhưng từ một ngọn núi phía xa, một tiếng gầm cực kì phẫn nộ ầm ầm vang lên.
Một tiếng gầm này làm cả đất trời run rẩy, núi non rung rung, hung thú kêu lên sợ hãi, run rẩy không dám ngẩng đầu lên.
Bạch Tiểu Thuần kinh hãi nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đang từ xa ào ào bay về phía mình.
"Chỉ là một con nòng nọc nhỏ thôi không phải sao, có gì đặc biệt hơn người, mà dám hung dữ như vậy với ta, lần trước lúc Quy gia nhà ngươi tỉnh dậy, còn nhìn thấy cha ngươi đó, ngươi là nòng nọc, cha ngươi là nòng nọc, cả nhà ngươi đều là nòng nọc..."