Dịch giả: Tiểu BăngMấy ngày sau đó không còn xảy ra việc thi thể bị hút khô, mọi người cũng không còn để ý đến nữa, nhưng mà mấy ngày này, mỗi lần Bạch Tiểu Thuần đi ra ngoài, cả người lại đắp đầy phù văn, khiến ai cũng phải chú ý.
Nhất là đám Hứa Bảo Tài, ai nấy đều kinh ngạc nhìn Bạch Tiểu Thuần, hỏi căn kẽ nguyên nhân, Bạch Tiểu Thuần lại không thể không nói, để lộ ra chuyện trong Nghịch Hà Tông có ma quái.
Thế là đám Hứa Bảo Tài bị hù, thi nhau bắt chước Bạch Tiểu Thuần, đổi một đống Trừ Tà phù dán lên người, song so với Bạch Tiểu Thuần, số lượng phù của bọn họ thực là quá ít ỏi...
Phù văn của Bạch Tiểu Thuần toàn là phù văn cao cấp, ngoài cái mặt, tất cả phần còn lại của thân hình đều được dán phù văn.
Đi ra ngoài, ai nhìn thấy, cũng phải há hốc mồm.
Chu Tâm Kỳ, Quỷ Nha, Tống Khuyết Cửu Đảo, cả đám đều bị Bạch Tiểu Thuần làm cho sửng sốt, một buổi chiều, Bạch Tiểu Thuần gặp Công Tôn Uyển Nhi.
"Tiểu Thuần sư huynh, ngươi đây là..." Công Tôn Uyển Nhi cũng bị ‘trang phục’ của Bạch Tiểu Thuần làm cho ngây người.
"A, Công Tôn sư muội." Bạch Tiểu Thuần nhìn Công Tôn Uyển Nhi, lại nhìn quanh một vòng, mới bước tới.
"Ta nói cho ngươi chuyện này, ngươi đừng nói cho người khác biết, trong Nghịch Hà Tông chúng ta có ma quỷ, nên ta mới dán nhiều Trừ Tà phù như vậy."
Công Tôn Uyển Nhi ngớ người, nghiền ngẫm nhìn Bạch Tiểu Thuần, lại nhìn đống phù văn, thậm chí còn thò tay ra sờ sờ, sau đó cố nén cười, hứa sẽ không nói cho ai khác biết.
Bạch Tiểu Thuần rất là đắc ý, tiếp tục đi lòng vòng khắp nơi.
Chuyện trong Nghịch Hà Tông có ma quỷ dần được lan truyền rộng rãi, đến khi các lão tổ biết chuyện thì không còn áp chế được nữa, ai nấy chỉ còn biết nhìn Bạch Tiểu Thuần mà cười khổ.
"Kết Kim Đan rồi... mà còn sợ quỷ..."
"Mà nếu đã là vong hồn, thì đống phù văn đó của Bạch Tiểu Thuần cũng có dùng được đâu..."
Các lão tổ lắc đầu, mặc kệ Bạch Tiểu Thuần, những ngày sau đó không còn chuyện xác chết bị hút khô, Bạch Tiểu Thuần cũng cảm thấy yên lòng.
"Hừ, yêu ma quỷ quái, bị tịch tà bảo y của Bạch Tiểu Thuần ta trấn áp, đều đã tan thành mây khói, ài, ta lại một lần nữa bảo vệ được tông môn, ai bảo ta là Nghịch Hà Tông thiếu tổ làm chi, vì các đệ tử trong tông môn, ta đã làm bao nhiêu là việc cho họ mà không ai biếttới!" Bạch Tiểu Thuần khoanh chân ngồi trong động phủ cảm khái, trời đã vào khuya, hắn hít sâu, định nhập định.
Nhưng bất chợt, mặt đất chung quanh hắn xuất hiện gợn sóng, gợn sóng rất là quỷ dị, mới vừa xuất hiện, liền khiến cho không gian xung quanh hắn như bị cách biệt hẳn ra, mơ hồ có một luồng khí lạnh từ đâu đó lan tỏa.
Sự việc đột ngột làm Bạch Tiểu Thuần sửng sốt, sau đó hét vang, nhảy vọt lên, vỗ vào túi trữ vật, trong tay lập tức xuất hiện rất nhiều Trừ Tà phù.
"Cút đi, không được qua đây, ta rất lợi hại, ta có Trừ Tà phù, cả người ta dán cả mấy trăm tấm lận đó!" Bạch Tiểu Thuần run rẩy, từ trong túi trữ vật của hắn có một luồng ánh sáng đỏ tự bay vụt ra, chính là tấm mặt nạ lúc Bạch Tiểu Thuần hóa thân Dạ Táng.
Tấm mặt nạ rung rung, tần suất chấn động đồng điệu với gợn sóng dưới mặt đất, sau đó, một giọng nói già nua vang lên, không biết là từ trong mặt nạ hay từ trong gợn sóng dưới đất.
"Ngươi..."
"Ngươi cái gì ngươi!" Bạch Tiểu Thuần hét lên, ném hết phù văn trong tay ra, dùng hết tu vi Thiên Đạo Kim Đan kích phát phù văn, nào phù văn phong ấn, phù văn trừ tà, phù văn trấn áp,… đủ loại.
Chiếc mặt nạ run run bị một đống phù văn dán vào, nổ vang đùng đùng không dứt, bị cắt đứt mối liên hệ với gợn sóng dưới mặt đất, mặt nạ rơi xuống, gợn sóng dưới đất cũng tiêu tán, mọi thứ trở lại bình thường.
Bạch Tiểu Thuần vã mồ hôi lạnh, tới lúc này mới nhớ ra mới vừa rồi không phải là vong hồn xuất hiện, mà là thần bí thế lực sau lưng tấm mặt nạ lại xuất hiện.
Hồn Dạ Táng giả cũng từ trong mặt nạ bay ra, nhìn Bạch Tiểu Thuần, run run kêu lên.
"Tới rồi, họ đã tới rồi..."
"Hết rồi, hết thật rồi, Bạch Tiểu Thuần, mang bất tử chi vật chạy đi đi, thế lực thần bí đã tới tìm chúng ta rồi!"
"Chúng ta chết chắc rồi... họ không nương tay với kẻ phản bội đâu, không chừng chúng ta sẽ bị lột da trồng cỏ, phanh thây xé xác..." Dạ Táng giả kêu lên
thảm thiết, vô cùng sợ hãi.
"Câm miệng!" Bạch Tiểu Thuần nghe mà bực mình, vừa bực vừa sợ gầm lên, hắn chột dạ, vì dù sao hắn cũng đã lấy được tiểu Ô Quy.
"Chết tiệt, ta đâu có đeo cái mặt nạ đó nữa, sao vẫn còn tới tìm ta!" Bạch Tiểu Thuần nổi giận, cầm mặt nạ định ném đi, nhưng lại thấy tiêng tiếc, hồn Dạ Táng giả vẫn còn ở trong mặt nạ, nếu hắn ném đi, khác gì đã lừa gạt Dạ Táng giả.
"Bạch Tiểu Thuần, chúng ta... Chúng ta phải làm gì bây giờ?" Dạ Táng giả muốn khóc, hỏi Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần u sầu, trừng mắt nhìn gã kia, cố gắng suy nghĩ, nếu thật sự không tìm ra cách giải quyết, chỉ còn cách mang mặt nạ đi đưa cho các lão tổ.
"Chỉ tiếc đây đúng là một bảo vật giúp thay đổi bộ dạng cho mình." Trong lòng Bạch Tiểu Thuần xoắn xuýt. May mà suốt nửa tháng sau đó, mặt nạ không xuất hiện dị biến gì nữa, Bạch Tiểu Thuần mới thấy hơi an tâm.
Nghịch Hà Tông xây sơn môn đã gần xong, chuẩn bị kết thúc.
Việc lập ra quy tắc quản lý hạ du Tu Chân Giới cũng đã làm xong. Ở trong tông, lấy hai trăm năm làm hạn định, mỗi Nhất Mạch sẽ thay phiên nhau nắm quyền quản lý. Chưởng môn được chọn ra cũng vậy, người đầu tiên sẽ là người của Linh Khê Nhất Mạch, Trịnh Viễn Đông sẽ còn là Chưởng môn Linh Khê Nhất Mạch, mà trở thành Chưởng môn Nghịch Hà Tông!
Tu vi của ông dù chưa đủ, nhưng lai lịch xuất thân thì đã đủ!
Trịnh Viễn Đông đồng ý hi sinh tương lai của mình, không đột phá tu vi, giữ nguyên trong cảnh giới kết đan, và dự bị sẵn cho Lý Thanh Hậu một trăm năm sau trở thành chưởng môn đời thứ hai của Nghịch Hà Tông.
Hai trăm năm sau, đến phiên Huyết Khê Nhất Mạch làm chưởng môn, sau đó là Huyền Khê Nhất Mạch, cuối cùng mới là Đan Khê Nhất Mạch.
Một ngày, sơn môn cuối cùng cũng đã xây xong. Huyết Tổ và Không Dong Tà Thụ sừng sững ở hai bên bảo vệ, bốn dãy sơn mạch xung quanh, thủ tông đại trận mở ra, mọi việc đã hoàn thành!
Nhân số Nghịch Hà Tông hôm nay đã lên tới con số gần trăm vạn, cực kỳ náo nhiệt.
Khai tông đại điển cũng được định ngày, rất nhiều thiệp mời bay đi khắp hướng.
Lễ này kéo dài suốt bảy ngày, Tinh Hà Viện, Đạo Hà Viện, Cực Hà Viện đều phái người tới chúc mừng, các gia tộc được nhận thiệp mời, không nhà nào dám không tới.
Bốn đại tông môn mới của hạ du Tu Chân Giới cũng cung kính mang lễ tới, bảy ngày này, đề tài bàn luận chính của cả trung du Tu Chân Giới đều là xoay quanh đại lễ khai tông của Nghịch Hà Tông.
Bạch Tiểu Thuần là thiếu tổ Nghịch Hà Tông, thân phận cao quý, rất được người người để ý, trang phục cầu kì, hình tượng lóng lánh, hắn càng say sưa mê mệt hình ảnh của mình, các lão tổ và Lý Thanh Hậu càng lo lắng, sợ hắn lộ ra mấy tính cách không giống ai, ai cũng hồi hộp căng thẳng.
May mà hắn muốn giễu võ giương oai, đi đến đâu cũng hừng hực sát khí, khiến mọi người sợ hãi, nhưng như thế, các lão tổ lại thấy hài lòng. Bạch Tiểu Thuần rất đắc ý, bảy ngày sau, khai tông đại điển chấm dứt, sứ giả các tông rời đi, Nghịch Hà Tông mới trở lại bình thường.
Nghịch Hà Tông chính thức đối mặt với vấn đề lớn nhất của mình...
Chính là, Nghịch Hà Tông, không có thiên nhân cảnh!
Ba đại tông môn còn lại của trung du đều có thiên nhân lão tổ tọa trấn, mới được coi là danh xứng với thực, và đây cũng chính là khuyết điểm chí mạng của Nghịch Hà Tông!