Dịch giả: Tiểu BăngThấy ba người Hàn Tông, Phong Thần Tử, Xích Hồn lão tổ sầm mặt, lão giả tóc đỏ cười khinh miệt, phất tay áo rời đi.
Tu sĩ tam tông ngoài đại điện bay lên pháp khí phi hành của tông môn, kiêu ngạo rời khỏi.
"Khốn kiếp!" Xích Hồn trừng mắt, nghiến răng tức giận.
"Thì ra là vậy, tiếc thay chúng ta không biết quy tắc của nơi này..." Phong Thần Tử nhíu mày, ánh mắt ảm đạm.
" Kết Đan dưới 60 tuổi... Việc này đối với tông môn trung du Tu Chân Giới, với linh khí dồi dào, tài nguyên rộng rãi không phải là chuyện khó, nhưng đối với hạ du Tu Chân Giới thì quá khó khăn..." Hàn Tông cười khổ, bỗng nhớ ra, quay sang nhìn Bạch Tiểu Thuần.
Phong Thần Tử và Xích Hồn, cũng nhìn Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần bị ba người nhìn thì sợ hãi, theo bản năng lùi lại mấy bước.
"Cái kia, ba vị lão tổ, ta..."
"Tiểu Thuần, đều vì Nghịch Hà Tông chúng ta quá yếu, nên mới bị người người ta ăn hiếp như thế."
"Đúng vậy a Tiểu Thuần, cả Nghịch Hà Tông, dưới 60 tuổi Kết Đan, tính đi tính lại, chỉ có một mình ngươi a..."
"Táng nhi, ngươi là thiếu tổ tông môn, việc này quyết định tương lai phát triển của tông môn, rất quan trọng!"
Ba người Phong Thần Tử thi nhau thuyết phục, câu từ khác nhau, nhưng ánh mắt tha thiết thì giống nhau như đúc.
"Ta..." Bạch Tiểu Thuần ngơ ngác, lý do thì nghe rất hay, nhưng không hiểu sao thấy ba lão già đầy mong chờ nhìn mình, trong lòng hắn lại run rẩy bất an.
Người ta tới Truyền Thừa chi địa, tông môn khác có lẽ là bảy tám tới cả chục người, trong khi mình… chỉ có một mình.
Vừa nghĩ tới hình ảnh đó, Bạch Tiểu Thuần đã thấy sợ, nhất là vừa rồi hắn còn kiêu ngạo làm cho Tinh Hà Viện xui xẻo, uy hiếp cả Cực Hà Viện lẫn Đạo Hà Viện.
"Cái kia... Lão tổ, ta... Kỳ thật ta là giấu tuổi, đúng ra..." Bạch Tiểu Thuần lắp bắp.
"Chuyện tới mức này, ta là tông môn thiếu tổ, ta không thể tiếp tục giấu giếm được nữa, kỳ thật... năm đó lúc ta lên núi, ta không phải là mười mấy tuổi, lúc đó, ta đã hơn bốn mươi rồi!"
"Nhưng vì ta nhỏ con, nên nhìn trẻ hơn tuổi, đây là ta không đúng, ta nhất định phải nói thật với mọi người, không thể để lỡ chuyện đại sự của tông môn."
Bạch Tiểu Thuần giọng điệu hối hận, cúi đầu xuống.
"Lão tổ, trong lòng ta rất khó chịu, nghĩ ta đã lớn tuổi như vậy, mà còn giấu tuổi với tông môn, ta thật đau lòng, ta muốn đi bế quan..." Bạch Tiểu Thuần nói xong, vội chạy ra cửa đại điện.
Xích Hồn nhíu mày, Phong Thần Tử cũng lo lắng, hai người đang định lên tiếng, Hàn Tông đã nghĩ ra một ý, nói vẻ cay đắng.
"Tiểu Thuần, ngươi không muốn đi, thì thôi vậy."
Bạch Tiểu Thuần đã ra tới gần cửa.
"Ai bảo Nghịch Hà Tông chúng ta quá yếu, cả một kết đan dưới 60 cũng không có, sau này chắc chắn sẽ tiếp tục bị tam tông hiếp đáp, e là không thể đứng lâu được ở trung du." Hàn Tông tiếp tục.
Bước chân Bạch Tiểu Thuần chậm đi, lòng xoắn xuýt.
"Nhưng thôi không sao, ngươi mới là quan trọng nhất, Tiểu Thuần, tông môn chính là nhà của ngươi, chúng ta là thân nhân của ngươi, chúng ta sẽ không bắt buộc ngươi, dù chúng ta có bị hiếp đáp, chúng ta cũng sẽ nhất định bảo vệ ngươi, bảo vệ tất cả đệ tử trong tông!"
Bạch Tiểu Thuần đã ra tới cửa, trong lòng càng thêm xoắn xuýt.
"Thế thôi vậy, Nghịch Hà Tông chúng ta buông tay thôi. Phong Thần Tử, Xích Hồn, hai người đừng khuyên ta nữa, cứ quyết định như vậy đi!" Hàn Tông như già hẳn đi, giọng nói đầy mệt mỏi và u buồn.
Bạch Tiểu Thuần khựng lại.
"Cái gì, Phong Thần Tử ngươi nói gì thế, không được, quyết không thể để Tiểu Thuần phải đi một mình, tuy chúng ta đều biết mình chắc chắn sẽ thua, nhưng cũng phải thua giữ mặt mũi tí chứ... A? Ta nhớ rồi, ta nhớ Tiểu Thuần từng nói, tông môn còn, hắn sẽ còn, chúng ta đối với hắn rất tốt, nhưng thôi, ngươi đừng nói nữa!"
"Xích Hồn ngươi cũng đừng truyền âm cho ta nữa, ta đã quyết ý, dù Tiểu Thuần có Chí Bảo hộ thân, lại là Thiên Đạo Kim Đan, lại có thân thể tu hành cường hãn, muốn giết hắn trừ phi phải là Nguyên Anh, nếu không đừng hòng làm được, hơn nữa tranh đoạt trong truyền thừa cũng không cho phép xuất hiện tử vong, đây là pháp chỉ của Tinh Không Đạo Cực Tông, vì đó là nơi để Tinh Không Đạo Cực Tông tuyển chọn đệ tử, nhưng Bạch Tiểu Thuần là thiếu tổ của chúng ta, dù không có gặp nguy hiểm, chúng ta cũng không thể để hắn bị chút nguy hiểm nào!" Hàn Tông lớn tiếng.
Bạch Tiểu Thuần nghiến răng,
quay lại, nhìn ba lão tổ, kêu lên bi thương.
"Ta đi, ta đi được chưa, đừng nói nữa..."
Hàn Tông đứng phắt dậy, đi tới vỗ mạnh vào vai hắn.
"Đứa bé ngoan, quyết định thế nhé!"
"Đây là ngọc giản, tất cả những gì có liên quan tới Truyền Thừa chi địa đều nằm hết trong đó, cẩn thận nghiên cứu nhá..."
"Sau đó chuẩn bị sẵn sàng, một tháng sau, ba người lão phu sẽ tiễn ngươi đi!" Hàn Tông nói cực nhanh, nói xong nhoáng một cái, biến mất.
Phong Thần Tử và Xích Hồn tán thưởng nhìn Bạch Tiểu Thuần rồi cũng vội vã thuấn di mất dạng, như sợ hắn sẽ đổi ý...
Bạch Tiểu Thuần trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn đại điện trống trơn, giơ tay lên túm lấy tóc.
"Cáo già, đồ khốn, cái gì không biết quy tắc, rõ ràng là biết hết trơn, ngay từ đầu đã đào hầm chờ ta... Ta... Ta..." Bạch Tiểu Thuần buồn rười rượi, cảm thấy mình thực quá đơn thuần, hắn bước ra ngoài trời nhìn lên trời cao, đầy bi thương.
Hắn lết về động phủ, thương cảm cho bản thân, một mình mình phải đấu với bao nhiêu người của tam tông, chỉ nghĩ thôi đã thấy sao mà đáng sợ.
"Chỉ một mình ta... Không đúng, còn có Thiết Đản, Thiết Đản cũng coi như phù hợp tiêu chuẩn, có thêm Thiết Đản, chúng ta thành có hai người..."
"Làm sao bây giờ, nếu bọn chúng ăn hiếp ta thì sao..." Bạch Tiểu Thuần phát sầu, ủ rũ cầm lấy ngọc giản, bắt đầu đọc.
Trong ngọc giản, thông tin rất chi tiết. Truyền thừa tổng cộng có 100 phần, lần trước, Không Hà Viện xuất ra được mười ba người phù hợp, mạnh mẽ cướp được ba mươi phần, dù phân tán ra, không ai thành công cảm ngộ công pháp truyền thừa bên trong, nhưng khi gộp lại, lại giúp Không Hà Viện lấy được ba thành tài nguyên phân phối, cũng bởi vậy, khiến cho Tinh Hà Viện xếp hạng cuối chỉ còn lấy được có một thành.
Phần trăm phân phối và quy củ vào Truyền Thừa chi địa là quy định do Tinh Không Đạo Cực Tông định ra, không ai sửa được.
Bạch Tiểu Thuần thở dài, cho đến mấy ngày sau, hắn mới miễn cưỡng chấp nhận sự thật.
"Tiên sư bà ngoại nhà nó, không phải là đi sao, đi đi đi, ta đi!!" Bạch Tiểu Thuần nghĩ nghĩ, quyết định đi đổi thật nhiều phù văn cho an toàn.
Những phù văn này đều là hắn mua nợ mang về, sau đó hắn còn đi tới Pháp bảo các, mua nợ không ít Pháp bảo xách về.
Cuối cùng lại chuẩn bị rất nhiều áp giáp, áo da, vơ vét tài nguyên của sơn môn, luyện chế cho Quy Văn nồi.
Hắn nghiến răng tới xin lão tổ lửa ngũ sắc, lôi hết đồ ra, luyện linh cho tất cả tới năm lần.
Chỉ trong một tháng, hắn đã xài rất nhiều tài nguyên, mới thấy hơi yên lòng, tiếp tục tới Huyền Khê Nhất Mạch xin trận pháp, đi Huyết Khê Nhất Mạch xin Linh huyết, cuối cùng đi Đan Khê Nhất Mạch xin Linh dược.
Nửa tháng còn lại, Bạch Tiểu Thuần tập trung cho tu hành, đến khi kết thúc, dù tu vi không có đột phá, nhưng lại tinh tiến không ít.
Nhất là bất tử gân, ngón cái chân trái của hắn đã luyện thành công, mỗi lần chỉ vừa dùng lực, hắn đều cảm nhận được sức bật kinh khủng từ ngón chân đó.
Mà mỗi lần làm vậy, đều làm rách giày!
Vì thế, Bạch Tiểu Thuần còn chuẩn rất nhiều giày… cho chân trái.
Rốt cuộc... Ngày cuối cùng đã đến, sáng sớm, Bạch Tiểu Thuần đeo cái nồi, mặc mấy tầng giáp da, áo giáp, bên ngoài dán vô số phù văn, vẻ đầy bi tráng đi tới đỉnh Nghịch Hà sơn, sau lưng hắn là Thiết Đản mặc giáp, cũng dán đầy phù văn...