Dịch giả: Tiểu BăngTrương Đại Bàn giật mình, đây là gia chủ gia tộc, bá chủ một phương, sao lại nói chuyện thân thiết với mình như thế, người ta là kẻ hô phong hoán vũ cả khu này, là tộc trưởng một gia tộc tu chân, lại còn là đệ tử áo cam nữa.
Nghe nói kia trong tộc đã từng có một người Nguyên Anh tu sĩ, mặc dù Nguyên Anh lão tổ kia đã sớm vẫn lạc, nhưng nhờ phúc từ người đó, gia tộc trong khu vực nho nhỏ này vẫn là một con quái vật khổng lồ.
Lúc hắn tới đây, tràn đầy tự tin tới xin luyện linh, nhưng liên tục thất bại nhiều lần, lại còn luyện phế một món pháp bảo, bị đối phương nổi giận, giam giữ ở đây, nhoáng cái đã hơn nửa năm, Trương Đại Bàn đã sắp phát điên, hắn mỗi ngày ngoài luyện linh vẫn là luyện linh, ăn không đủ no, nhiều lần nếu không phải hắn có niềm tin muốn sống mãnh liệt, thì không chết đói cũng đã chết vì mệt.
Đối với tộc trưởng này, hắn đã có bản năng sợ hãi, nghe thấy đối phương hỏi tên mình, Trương Đại Bàn càng run lợi hại hơn, nhưng trong lòng lại thấy bi phẫn, ngẩng phắt lên nhìn tộc trưởng, nếu ánh mắt có thể giết người, nhất định hắn đã giết tên tộc trưởng kia.
"Ngươi... Đạo hữu, ngươi rốt cuộc có phải là Trương Đại Hải hay không?" tộc trưởng rất lo lắng, lão không dám làm chuyện như diệt khẩu, với sự khổng lồ của Thanh Long hội trước sau gì cũng sẽ điều tr ra, tới lúc đó, lão nhất định sẽ rất thảm, còn làm liên lụy tới cả gia tộc.
"Ta chính là Trương Đại Hải!!" Trương Đại Bàn nói to.
Tộc trưởng tu chân run lên, hai chân run run, mặt rụt lại, chạy tới chỗ tên gia nô đã ngớ cả người nãy giờ.
"Cẩu nô tài, lúc đầu lão phu đã dặn thế nào hả, đây là khách quý của nhà ta, là khách nhân tôn quý nhất, ngươi nhất định phải hầu hạ cho tốt, thế mà tên nô tài nhà ngươi lại hại ta thế này đây!" tộc trưởng gầm lên, tên gia nô bị ném văng đi.
Tên gia nô phun máu, không hiểu vì sao chủ tử nhà mình lại thay đổi hẳn như thế, đang định xin tha, thì tộc trưởng đã lại quát.
"Người đâu, phế tu vi tên này, ném vào địa lao!" Nói xong, tộc trưởng vội vàng chạy lại chỗ Trương Đại Bàn, cười đầy thân thiết và áy náy.
"Trương huynh, việc này là lỗi của ta, sinh tử tên gia nô này, ngươi cứ cho một lời quyết định!"
"Mấy ngày nay đã làm Trương huynh chịu khổ, ài." Tộc trưởng vừa nói, vừa luôn tay phủi bụi trên áo Trương Đại Bàn, lôi lôi kéo kéo hắn đi lên đại sảnh.
"Chuẩn bị Linh thực tốt nhất, quỳnh tương tốt nhất cho ta, ta phải bồi tội với Trương huynh!"
Cả gia tộc vội vội vàng vàng, chẳng hiểu tộc trưởng định làm gì, nhưng không dám chất vấn, dùng tốc độ nhanh nhất đi chuẩn bị cả bàn Linh thực, trên bàn cơm, tộc trưởng cẩn thận hầu hạ chu đáo Trương Đại Bàn, còn gọi cả tộc nữ tới hầu hạ hắn.
Trương Đại Bàn càng thêm mờ mịt, mọi thứ thay đổi quá nhanh, hắn chưa bao giờ thấy đối phương ân cần như vậy với ai, nghĩ mãi không ra nguyên nhân, nên càng lo sợ, song đói quá rồi, quyết định ăn trước rồi tính tiếp.
Tộc trưởng ngồi bên cạnh cũng lo không kém, không ngừng tiếp từng miếng rau, miếng thịt, nháy mắt cho mấy tộc nữ xinh đẹp ở đó, những cô gái này khó hiểu, nhưng vẫn tới sau lưng Trương Đại Bàn đang ăn uống thô lỗ khẽ đấm lưng, rót rượu, dịu dàng thánh thót với hắn.
Một lúc lâu sau, cơm nước no nê, Trương Đại Bàn hít sâu, vỗ bàn, nhìn tộc trưởng.
"Nói đi, ngươi rốt cuộc muốn làm gì!"
"Trương huynh... Cái kia... Lúc trước hoàn toàn chính xác là lỗi của ta, kính xin ngươi bỏ qua cho." Tộc trưởng cay đắng ôm quyền.
"Như Trương huynh không chê, mấy tộc nữ này của gia tộc, kính xin Trương huynh nhận lấy!" Mấy nữ tử đều hít
sâu lo lắng, định lên tiếng, nhưng bị tộc trưởng trừng mắt, đều cả kinh.
Trương Đại Bàn ngây người, chẳng nhữn glo lắng mà còn thêm bàng hoàng.
"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì..."
"Trương huynh... thủ lĩnh Thanh Long hội đang tìm ngươi khắp thành..." Bị Trương Đại Bàn ép hỏi, tộc trưởng đành phải trả lời.
"Thanh Long hội?" Trương Đại Bàn sửng sốt, trước khi hắn bị nhốt vào đây, Thanh Long hội cũng mới chỉ bắt đầu quật khởi, nên hắn không biết gì về Thanh Long hội.
Tiểu gia tộc tộc trưởng vội giải thích cho hắn nghe sự phát triển huy hoàng của Thanh Long hội nửa năm nay, làm Trương Đại Bàn cũng hoảng.
"Đại nhân vật đó… tìm ta?" Trương Đại Bàn uống một hớp rượu to, không thể nào bình tĩnh được, cùng tộc trưởng hai người nhìn nhau ngơ ngác và lo lắng.
Trời về chiều, Trương Đại Bàn nghiến răng, rời khỏi gia tộc nhỏ, đi tới thành bắc, đi gặp vị thủ lĩnh tuyệt đỉnh của Thanh Long hội.
Trên đường đi, Trương Đại Bàn nghe được rất nhiều lời bàn tán về Thanh Long hội, trong lòng càng lúc càng thêm căng thẳng, đến khuya, hắn và tộc trưởng cuối cùng cũng tới được thành bắc, thấy động phủ rộng cả vạn trượng với gác cao.
Trước cửa có mười tám người đá to tướng, xung quanh có rất nhiều tu sĩ đứng gác, bên trong đèn đuốc sáng trưng, từng tốp tu sĩ mạnh mẽ đi tới đi lui tuần tra.
Quanh động phủ có trận pháp tỏa ánh sáng lóng lánh, trên trời có hình ảnh một con thanh long bằng thuật pháp rất to đang xoay quanh, sinh động như thật.
"Cái này... Nơi đây... Chính là Thanh Long hội?" Trương Đại Bàn run run hỏi tộc trưởng, người kia gật đầu.
Trương Đại Bàn không hiểu vì sao đại nhân vật này lại muốn tìm mình, còn đang bồn chồn, tộc trưởng đã tới cổng chính, bẩm tên.
Lão còn chưa nói xong, ba làn cầu vồng đã ào ào bay tới, người đi trước mặc trường bào màu cam, đầu đội mũ thêu hình thanh long, Bạch Tiểu Thuần!
Trên người hắn đeo đầy ngọc bội phòng hộ, toàn thân phục trang đẹp đẽ, quanh người có vầng sáng do linh khí tràn trề, vô cùng khí thế, sau lưng là Hứa Bảo Tài và Thần Toán Tử, Hứa Bảo Tài mập mạp đầy đặn, khắp người toàn là bảo quang, phú quý bức người.
Bạch Tiểu Thuần bay ra, khiến cả Thanh Long hội đều oanh động, vô số tu sĩ, thị nữ ào ào chạy ra theo, nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần thì đều quỳ xuống.
"Bái kiến thủ lĩnh!"
"Bái kiến thủ lĩnh!!" Tộc trưởng đứng cạnh Trương Đại Bàn cũng run rẩy quỳ xuống theo.
Chỉ có Trương Đại Bàn là đứng sững, trừng trừng nhìn Thần Toán Tử, nhìn Hứa Bảo Tài, nhìn... Bạch Tiểu Thuần.
"Cửu Bàn!!" Trương Đại Bàn cả há hốc mồm.
"Đại sư huynh!" Bạch Tiểu Thuần cười sung sướng, tiến tới ôm cổ Trương Đại Bàn, dáng vẻ rất kích động như nhìn thấy người thân, Trương Đại Bàn cũng ôm chặt lấy hắn.
Một màn này làm tộc trưởng càng run sợ, cầu khẩn nhìn Trương Đại Bàn.
Trương Đại Bàn phấn khởi cùng Bạch Tiểu Thuần vui vẻ cười vang, vào trong động phủ.