Mà những người không cướp đựoc không phát giác, mà những người cướp được lại kích động gặm cắn, bọn họ gặm cắn... Chính là tay của mình!
Bạch Tiểu Thuần tận mắt nhìn thấy những người cướp được huyết màn thầu cắn tay của mình, có người cắn miệng đầy máu tươi nhưng biểu lộ thỏa mãn và phấn kích tiếp tục gặm cắn, thậm chí những người ăn nhanh đã cắn nuốt đốt ngón tay của mình!
Thậm chí có kẻ táo bạo hơn, bọn họ giật cả cánh tay của mình xuống và cắn xé...
Những người không cướp được huyết màn thầu càng nổi giận đi cướp của người khác, cho nên cả quảng trường biến thành một đoàn loạn chiến...... Nhưng bọn họ đang chém giết vì cánh tay của người khác...
Thậm chí có người bị đánh nát thân thể, lúc chia năm xẻ bảy bị những người khác ùa tới cầm lên cắn xé...
Hai ngọn núi trên quảng trường lắc lư, càng có âm thanh nữ tử ca hát...
- Ăn đi, ăn đi... Có phải hương vị rất ngon hay không...
Tâm thần Bạch Tiểu Thuần rung chuyển như sấm sét đánh trúng, hắn không thể ức chế thân thể không run rẩy, bởi vì cảnh tượng trước mặt là thảm kịch nhân gian.
Lúc nhìn thấy Thần Toán Tử cướp được màn thầu, hắn cười to sau đó nâng tay phải mình lên, muốn đi ăn tay mình, Triệu Long bên cạnh bởi vì không cướp được màn thầu vì vậy ngồi xổm người xuống muốn cướp đoạt một thi thể...
Bạch Tiểu Thuần do dự, hai mắt hắn đỏ rực sau đó hét lên thật lớn, hắn mang theo quyết tuyệt, mang theo điên cuồng bất chấp giá nào, hắn dùng tốc độ cực hạn tiến vào quảng trường.
Hắn vừa bước tới một bước, cảnh vật chung quanh trở nên chậm chạp, hàn khí bao phủ tám phương, trong chớp mắt bao trùm quảng trường, cùng lúc đó tốc độ Bạch Tiểu Thuần nhanh tới cực điểm kết hợp hàn kính na di, hắn biến mất sau đó xuất hiện bên cạnh Thần Toán Tử, bắt lấy Thần Toán Tử đang muốn đưa tay phải lên miệng và kéo mạnh ra sau.
- Thần Toán Tử, ngươi thanh tỉnh một chút!
Bạch Tiểu Thuần rống to.
Thần Toán Tử không cắn được nên ngẩng đầu lên gào thét với Bạch Tiểu Thuần, lúc này trong mắt hắn không quan tâm người nào khác, kẻ ngăn cản hắn cướp đoạt tạo hóa chính là kẻ thù của mình.
Thần Toán Tử gào thét bấm niệm pháp quyết điểm một chỉ về phía Bạch Tiểu Thuần, càng giãy dụa như chó điên, muốn tiếp tục ăn cánh tay phải bản thân.
Bạch Tiểu Thuần sốt ruột, hắn nhìn thấy Triệu Long đang điên cuồng chém giết đoạt tàn thi, bản thân hắn hiện tại cũng hơi mơ hồ, thậm chí hư ảnh chung quanh bắt đầu trọng điệp, huyết màn thầu trong mắt hắn dần dần hóa thành đan dược giúp hắn trường sinh bất tử.
Tâm thần Bạch Tiểu Thuần rung rung, hắn cắn đầu lưỡi của mình một cái, hàn khí chung quanh thân thể hòa tan.
- Đáng chết!
Bạch Tiểu Thuần gầm lên, hắn nâng tay nắm cổ Thần Toán Tử, mặc cho đối phương giãy dụa thế nào cũng không buông ra, hắn lại xuất hiện bên cạnh Triệu Long, bắt lấy Triệu Long miệng đầy huyết nhục, thân thể hắn lảo đảo, miễn cưỡng bảo trì trạng thái thanh tỉnh, vào lúc hắn muốn rời đi lại có dị biến sinh ra.
Trong hai cây nến phát ra tiếng thét rung chuyển thần hồn của hắn, trên hai cây nến có hư ảnh nữ tử bồng bềnh, hai nữ tử giống nhau như đúc, bộ dạng trung niên, tóc tai bù xù gào thét với Bạch Tiểu Thuần, tiếng thét quanh quẩn bốn phương.
- Ngươi dám xen vào việc của người khác, loạn huyết nhục tế của ta, ngươi cũng lưu lại đi!
Khi giọng nói xuất hiện, toàn thân Bạch Tiểu Thuần rung động rất mạnh, hoàn cảnh chung quanh hắn đang biến hóa thật nhanh, hắn nhìn thấy vô số đan dược, dưỡng như mỗi viên đều có tác dụng giúp hắn trường sanh bất lão.
- Trường sinh... Trường sinh...
Thân thể Bạch Tiểu Thuần run rẩy, hô hấp dồn dập, dường như hắn sắp lâm vào trạng thái điên cuồng, đột nhiên một tia niệm lực ngưng tụ trong Kim Đan của hắn bộc phát.
Lực lượng bộc phát xông thẳng vào tâm thần Bạch Tiểu Thuần, niệm lực giống như một dòng nước mát gột rửa tâm linh của hắn, trong nháy mắt tất cả mê huyễn bao phủ Bạch Tiểu Thuần đều biến mất, thân thể hắn run run, sắc mặt tái nhợt nhìn chung quanh, hắn phát hiện hàn khí quanh người bị ăn mòn tám phần mười, sắp biến mất toàn bộ.
Một khi biến mất, hắn không thể na di, cho dù dùng lực
lượng thân thể cũng không có khả năng ngăn cản mê huyễn.
Cùng lúc đó mấy trăm tu sĩ chung quanh cũng chú ý tới Bạch Tiểu Thuần, dường như Bạch Tiểu Thuần trong mắt hắn chính là đại tạo hóa, chỉ cần cắn xé hắn là có thể trường sinh bất tử, tu vi tăng nhiều.
Đối diện nguy cơ, Bạch Tiểu Thuần hét lớn một tiếng, hắn dùng toàn lực na di, lần nữa... Oanh, hàn khí sụp đổ, thân thể hắn thoát ly quảng trường, lúc rời khỏi quảng trường tâm thần hắn run rẩy, không quay đầu lại mà xông vào một lối đi.
Vào lúc bước vào thông đạo, hư ảnh hai nữ tử trên ngọn núi trong quảng trường lại rống to.
- Ngươi muốn chạy...
Sau khi thét lớn hai nữ tử đồng thời bay ra, muốn đuổi theo Bạch Tiểu Thuần.
Đột nhiên trong nháy mắt hư vô bên ngoài lối đi vặn vẹo, thân ảnh Công Tôn Uyển Nhi xuất hiện, nàng bước đi chậm rãi sau đó nâng tay phải điểm vào hai hư ảnh nữ tử.
- Chạy trở về đi, chúng ta, các ngươi cũng dám động!
Toàn thân hai nữ tử run rẩy sau đó kêu thảm thiết, chỉ điểm một cái không mang theo chút pháp lực nào lại có thể làm hư ảnh hai nữ tử sắp tiêu tán, trong tiếng kêu thảm thiết còn mang theo hoảng sợ không cách nào hình dung.
Hai hư ảnh nữ tử không dám tiến lên phía trước, run rẩy quỳ xuống.
- Còn không đi tiến hành huyết nhục tế của các ngươi đi, các ngươi không cần làm chuyện khác.
Công Tôn Uyển Nhi lên tiếng, trong mắt nàng xuất hiện đồng tử thứ hai, trong đó xuất hiện u mang.
Chính u mang này làm hai nữ tử run rẩy lợi hại hơn trước, sắc mặt càng thành kính hơn trước.
Bạch Tiểu Thuần chạy nhanh trong thông đạo, hắn không biết sau khi rời khỏi quảng trường đã xảy ra chuyện gì, hiện tại hắn chỉ muốn chạy thật xa, sau khi không còn ngửi được hương vị ngọt ngào lúc trước hắn mới dừng lại dò xét chung quanh.
Sau khi xác định vị trí của mình, nơi này cách quảng trường rất xa, hắn một tay ném Triệu Long cùng Thần Toán Tử xuống đất, hai người này vẫn hôn mê, Thần Toán Tử còn đỡ một ít, trong miệng Triệu Long vẫn còn huyết nhục.
Bạch Tiểu Thuần lấy đan dược cho hai người này ăn sau đó vỗ đầu bọn họ một cái.
Thân thể hai người chấn động, sau đó chậm rãi mở mắt ra, sắc mặt mờ mịt nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần mang mặt nạ, cũng nhìn chung quanh, không chờ bọn họ phát hiện mình đang ở nơi nào, bọn hắn lập tức nhớ lại cảnh tượng trong quảng trường.
Sau khi bọn họ nhớ lại tất cả, sắc mặt hai người biến hóa sau đó không ngừng nôn mửa, nhất là Triệu Long, hắn gục tại chỗ sau đó thân thể co rúm và móc họng nôn huyết nhục ra ngoài.
- Đa tạ đạo hữu cứu mạng!
Thần Toán Tử vô cùng cảm kích, hắn cúi đầu cảm tạ Bạch Tiểu Thuần thật sâu, hắn nhớ lại cảnh tượng lúc trước, nghĩ lại mà sợ, chuyện vừa rồi quá đáng sợ, nếu không có người trước mắt cứu trợ, chỉ sợ mình đã tự ăn mình, hoặc là ăn huyết nhục của người khác, cũng có khi người khác ăn hắn.
---------------