Sau mỗi năm lần luyện linh gốc đại thụ càng lớn, lúc này đại thụ chiếm cứ cả mật thất, cao cao sừng sững, dường như muốn phá tan mật thất sinh trưởng ra ngoài, đại thụ vô cùng to lớn, Bạch Tiểu Thuần ngẩng không nhìn thấy đỉnh, cũng may phía dưới Quy Văn Oa còn lộ ra vài chỗ cho phép hắn tiếp tục luyện linh..
Đại thụ bàng bạc có mười đạo kim vân, nó tỏa ra hào quang vô cùng chói mắt, trên thân cây bộc phát Thiên Nhân chi lực mạnh tới mức làm Bạch Tiểu Thuần rung động.
Thiên Nhân chi lực cực kỳ cường đại, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy trước mặt mình không phải là đại thụ, mà là Thiên Nhân còn mạnh hơn cả Trần Hạ Thiên và Hồng Trần Nữ quá nhiều.
Dường như đây là lực lượng Thiên Nhân đỉnh phong!
Nó giống như phong bạo, Bạch Tiểu Thuần chạm vào một chút, mặc kệ thân thể Bạch Tiểu Thuần cường đại như thế nào cũng phải hình thần câu diệt, thậm chí Bạch Tiểu Thuần cảm thụ, cho dù Trần Hạ Thiên cùng Hồng Trần Nữ đứng ở chỗ này, tuy không bị hình thần câu diệt nhưng nhất định bị nghiền áp không thể nhúc nhích.
Bạch Tiểu Thuần kích động nhìn đại thụ, hắn cảm giác trên gốc cây vẫn còn ấn ký của mình, thậm chí một ý niệm của hắn có thể chỉ huy đại thụ, nó đã thành pháp bảo của mình.
Có pháp bảo này, Bạch Tiểu Thuần vô cùng tin tưởng, Trần Hạ Thiên cùng Hồng Trần Nữ tính là gì chứ?
- Ta... Ta có Quy Văn Oa mới có thể luyện ra chí bảo thế này, không biết thế gian này có chí bảo nào luyện linh hai mươi lần không?
- Ta... Nếu ta có thể mang nó ra ngoài thì ta chắc chắn phát đạt, ta... Nếu ta mang về Nghịch Hà Tông!
Bạch Tiểu Thuần kích động nhưng kích động biến thành lo được lo mất, hắn cảm thấy vật này quá mạnh mẽ, chỉ sợ mình không thể mang đi... Nội tâm có một tia may mắn, hắn rung động cầm hỏa diễm mới xuất hiện đặt vào Quy Văn Oa.
- Hai mươi mốt lần!
Vào lúc Bạch Tiểu Thuần đang luyện linh, Chu Nhất Tinh ở bên ngoài khiếp sợ không nhỏ, hắn đã chọn được nơi cần thí luyện, đang chuẩn bị đi vào nhưng đột nhiên phát hiện hào quang trên người Bạch Tiểu Thuần rất sáng..
Bởi vì hào quang của Bạch Tiểu Thuần sáng lên quá nhanh thậm chí Chu Nhất Tinh vừa nhìn sang đã sáng hơn trước thật nhiều, Chu Nhất Tinh trợn mắt há hốc mồm, hắn từng nhìn thấy quang cầu Bạch Tiểu Thuần không ngừng tỏa sáng, trực tiếp vượt qua hào quang tất cả quang cầu khác.
Mặc dù những người khác vào nơi này sớm hơn Bạch Tiểu Thuần nhưng quang cầu của bọn họ không bằng Bạch Tiểu Thuần, trong hư vô chỉ có quang cầu của Hồng Trần Nữ quang sáng nhất, lúc này lại có thêm Bạch Tiểu Thuần!
Mặc dù quang cầu của Bạch Tiểu Thuần còn chưa bằng Hồng Trần Nữ nhưng nó vẫn tỏa ra huy hoàng vô hạn trong hư vô, nhìn tốc độ, muốn đuổi kịp Hồng Trần Nữ... Cũng không phải không có khả năng.
Chu Nhất Tinh ngạc nhiên rớt tròng mắt ra ngoài, hắn còn cho rằng mình nhìn lần, dùng sức văn vê dụi mắt, sau đó hoảng sợ phát hiện mình... Không nhìn lầm.
- Tại sao lại như thế! Đáng chết, hắn... Hắn có thể đạt tới đệ nhất?
Chu Nhất Tinh cắn răng gào thét, hắn ghen ghét Bạch Tiểu Thuần đến mức tận cùng.
Hai mươi mốt lần!
Âm thanh nổ vang quanh quẩn mật thất, cả mật đang run rẩy, thậm chí bốn phía đều xuất hiện vỡ vụn, chỉ có ba bệ đá vẫn còn, Bạch Tiểu Thuần cầm lấy một thân cây, sắc mặt tái nhợt, hắn nhìn đại thụ trước mặt mình, mười đạo kim vân trên thân cây đang trọng điệp với nhau.
Bạch Tiểu Thuần ngừng thở, hắn mở to mắt ra quan sát, nhìn kỹ gốc đại thụ sau khi luyện linh hai mươi mốt lần trước mặt, hắn muốn xem nó có biến hóa như thế nào.
Bạch Tiểu Thuần tin tưởng cơ hội này trừ mình ra có lẽ rất khó nhìn thấy, cũng chỉ có ở chỗ này mới có thể nhận biết được ảo diệu của luyện linh.
Âm thanh nổ vang quanh quẩn các nơi, thậm chí không chỉ đại thụ chấn động, ngay cả tấm bia đá bên ngoài cũng rung chuyển.
Quá trình này diễn ra suốt mười hô hấp, bỗng nhiên Bạch Tiểu Thuần mở to mắt nhìn, mười đạo kim vân trên đại thụ đang trọng điệp với nhau, không ngờ... Trở thành màu tím!
Đến cuối cùng hóa
thành một đạo tử vân.
Vào lúc tử vân xuất hiện, cả đại thụ không sinh trưởng thêm nữa, dưới ánh sáng màu tím chói mắt dần dần như có sinh mạng mới ra đời, trên thân cây thô to ngưng tụ một gương mặt.
Gương mặt này vô cùng tang thương nhưng hết lần này tới lần khác sau khi mở mắt, trong mắt mang theo hào quang của trẻ con mới sinh, mang theo mê mang, mang theo hiếu kỳ với thế giới chung quanh, nó không ngừng dò xét mọi thứ.
Khí tức Thiên Nhân trên người nó đã biến mất, lúc này hình thành uy áp còn khủng bố hơn so với Thiên Nhân, chỉ có điều uy áp này nội liễm không khuếch tán ra ngoài, Bạch Tiểu Thuần cảm nhận rõ ràng, một khi khuếch tán, sợ rằng cả thiên địa cũng phải biến đổi.
Da đầu Bạch Tiểu Thuần sắp căng nứt ra, tâm thần không ngừng nổ vang, hắn cảm thấy ấn ký của mình vẫn còn nên thở ra một hơi.
Ấn ký của hắn sớm sinh trưởng cùng với đại thụ, cho dù trải qua hai mươi mốt lần luyện linh vẫn còn tồn tại.
- Sau mười lần lá cây biến thành đại thụ, sau hai mươi lần đại thụ... Hóa thành linh, đây là cái gì, thụ linh? Mộc Linh?
Bạch Tiểu Thuần nuốt nước bọt vài lần, đổ mồ hôi trán, hắn nhìn đại thụ suốt nửa ngày, phát hiện gương mặt trên đại thụ đang ngẩn người, Bạch Tiểu Thuần cắn răng một cái.
- Mặc kệ nó là cái gì đều có lạc ấn của ta, hai mươi mốt lần đã nghịch thiên như vậy, ba mươi lần sẽ thế nào?
Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây, hắn vô cùng chờ mong sau ba mươi lần là thế nào.
Vì vậy ánh mắt hắn nhìn sang bệ đá, hắn mang theo bướng bỉnh và điên cuồng như lúc luyện dược, tiếp tục luyện linh lần nữa.
Hai mươi hai lần!
Sau hai mươi lần, mỗi một lần luyện linh đều có biến hóa kinh thiên động địa, nổ vang tám phương, cả mật thất đã sớm sụp đổ, đại thụ run rẩy và chấn động càng ngày càng mãnh liệt, hào quang trong mắt gương mặt càng trở nên thâm thúy, thậm chí mang theo vẻ cơ trí.
Dường như trải qua tuế nguyệt vô cùng, khí tức tang thương càng ngày càng đậm.
Thiên địa rung động lắc lư, ngay cả tấm bia đá bên ngoài cũng run động không nhỏ, dường như cả nó không cách nào thừa nhận uy lực khi Bạch Tiểu Thuần luyện linh!
Về phần quang cầu Bạch Tiểu Thuần bên ngoài đang tỏa ra hào quang vạn trượng, thậm chí đã vượt qua Hồng Trần Nữ, trở thành quang cầu lộng lẫy nhất trong số cả ngàn quang cầu chung quanh.
Chu Nhất Tinh đã tuyệt vọng, sau khi hắn tính toán thời gian thì càng tuyệt vọng hơn nữa.
- Bạch Tiểu Thuần là yêu nghiệt... Cả đời này ta không muốn gặp lại hắn.
Chu Nhất Tinh bị đả kích to lớn, hắn đã nản lòng thoái chí.
Trong lúc tấm bia đá rung động mạnh, Bạch Tiểu Thuần đang điên cuồng luyện linh, cả ngàn quang cầu chung quanh đã có một ít người bị cưỡng ép gián đoạn thí luyện, dường như lực lượng của bia đá đã không đủ để đi chèo chống tất cả mọi người tiến hành thí luyện, nó cần chặt đứt thí luyện của người yếu để dùng lực lượng to lớn hơn chèo chống Bạch Tiểu Thuần luyện linh.
- Xảy ra chuyện gì?
- Ta đột nhiên ra ngoài, thí luyện chưa chấm dứt mà?
- Trời ạ, tấm bia đá này... Nó đang rung động, đó là cái gì, là ai... Hào quang này quá khủng khiếp!
---------------