Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 868: Ta không hiểu


trước sau

- Ta không thể tin nổi, ta lại lợi hại như vậy!

Bạch Tiểu Thuần kích động không nhỏ, hắn đứng dậy, cho dù tinh lực tiêu hao quá độ cho nên đầu óc choáng váng nhưng cảm xúc hưng phấn không kìm nén nổi.

- Bạch Tiểu Thuần ta lại tự nghĩ ra thần thông, đây là chuyện chỉ có khai sơn lão tổ mới có thể làm ra, ta... Ta quá bội phục chính mình!

Bạch Tiểu Thuần ngửa mặt lên trời cười to, hắn càng ngày càng cảm thấy mình quá xuất sắc cho nên càng say mê, lại nghĩ tới Trần Hạ Thiên và Trường thành buông tha mình lúc trước, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy mất đi chính mình là tổn thất lớn của Tinh Không Đạo Cực Tông.

- Hừ hừ, một ngày nào đó, ta muốn Trần Hạ Thiên hối hận vì quyết định ngày đó, Tinh Không Đạo Cực Tông cũng phải hối hận...

Bạch Tiểu Thuần kích động hưng phấn, hắn ngồi đả tọa khôi phục một phen, sau khi khôi phục mới nghênh ngang quay về Bạch gia.

Đường về thuận lợi, không gặp chuyện gì ngoài ý muốn, dù sao Bạch Tiểu Thuần vẫn còn một phân thân lưu lại tại khu bắc Bạch gia, cho nên không làm cho người nào hoài nghi.

Mấy ngày sau, Chu Nhất Tinh cũng phối hợp với Lý Phong phối mua đủ Sát Hồn Đinh và Truyền Tống Phù, Bạch Tiểu Thuần cẩn thận nghiên cứu Sát Hồn Đinh và phát hiện đây là một cách vận dụng hồn khó hiểu, mà lại ngưng tụ oan hồn thành Sát Hồn Đình, quá trình rất đặc thù, sát khí rất nặng.

Bạch Tiểu Thuần cầm Sát Hồn Đinh trong tay và suy nghĩ, cảm thấy nếu như đi bố trí bây giờ, bố trí Sát Hồn Đinh thời gian dài có khả năng bị phát hiện, vì vậy hắn tính toán chờ tới trước khi tổ địa mở ra lại đi bố trí, như vậy mới ổn thỏa.

Hắn trừ chờ đợi, Bạch Tiểu Thuần lại cân nhắc luyện chế thập tam sắc hỏa, một phương diện khác vẫn ở trong gian phòng khu bắc tu hành Bất Tử Trường Sinh Công.

Thời gian nửa tháng trôi qua, vào hoàng hôn ngày hôm nay, Bạch Tiểu Thuần đang đả tọa trùng kích một ít kinh mạch cuối cùng, hắn muốn tu hành Bất Tử Trường Sinh Công tầng thứ ba Bất Tử Cân đại thành viên mãn, bỗng nhiên hắn ngạc nhiên nhìn lên cao.

Trong linh thức của hắn, hắn phát giác được ở nơi xa có ba đạo hào quang bay tới, trực tiếp nhắm thẳng về phía gian phòng của mình, trong ba đạo hào quang là ba nam tử trung niên, quần áo màu đen, ở ngực trái treo huy chương nhật nguyệt.

Trang phục này chỉ có người hình đường mới được mặc, ba người tới gần làm người khu bắc chú ý, địa vị người khu bắc hèn mọn cho nên vô cùng sợ hãi, không ai dám nói tiếng nào.

Sắc mặt ba người kiêu căng, càng chán ghét nơi này, cảm thấy đây là u ác tính của Bạch gia và dơ bẩn, bọn họ lập tức bay tới gian phòng của Bạch Tiểu Thuần.

- Bạch Hạo, đi ra!

Lúc đáp xuống bên ngoài, ba tộc nhân hình đường cất tiếng kêu gọi.

Trong gian phòng, nội tâm Bạch Tiểu Thuần rung động.

- Chẳng lẽ bị phát hiện? Không có khả năng ah...

Bạch Tiểu Thuần do dự một lúc, thân thể hắn trọng điệp, không có tự mình ra ngoài, một phân thân cất bước ra khỏi gian phòng.

Khí tức bản tôn hắn hoàn toàn biến mất, người ngoài không cảm nhận được.

Lúc Bạch Tiểu Thuần bước ra khỏi phòng, ba tộc nhân hình dường lạnh lùng nhìn hắn, người vừa cất tiếng lại nói.

- Đi thôi, tộc trưởng muốn gặp ngươi!

Ba người không nhiều lời, dường như không muốn ở nơi này quá lâu, lập tức xoay người rời đi, ánh mắt Bạch Tiểu Thuần hơi lập lòe, hắn đi theo sau ba người này.

- Tộc trưởng gặp ta... Phụ thân của Bạch Hạo gặp ta làm gì... Cũng tốt, mượn cơ hội này có thể xem thái độ của phụ thân Bạch Hạo như thế nào.

Bạch Tiểu Thuần vừa nghĩ tới phân thân của mình đi gặp đã cảm thấy ổn thỏa, nội tâm chắc chắc cho nên cứ theo ba người rời đi.

Trên đường đi ba tộc nhân hình đường không nói chuyện với Bạch Tiểu Thuần, trong nội tâm kiêu căng và khinh miệt không che dấu, Bạch Tiểu Thuần cũng cảm nhận được, nội tâm cười lạnh, hắn là người cực kỳ cao ngạo, hắn không so đo với loại người này làm gì.

- Chờ ta lộ tu vi ra ngoài, nhất định dọa chết ba người các ngươi!

Bạch Tiểu Thuần nói thầm trong lòng, ba người nhanh chóng tới khu tây, nơi này khác với khu đông, yên tĩnh
rất nhiều, ngày bình thường cũng ít người tới đây.

Bạch Tiểu Thuần quan sát chung quanh, nội tâm cũng có ngạc nhiên, hắn bị dẫn vào một tòa nhà trong góc khu tây, căn nhà không lớn, có thể nhìn thấy bên trong có mấy gian phòng bỏ không nằm quanh sân nhỏ, mặt đất còn rất nhiều cỏ dại, hiển nhiên đã lâu không có người ở lại, cảm giác hoang vu rất rõ ràng.

- Vào đi thôi, tộc trưởng chờ ngươi bên trong.

Đi tới bên ngoài gian phòng, ba tộc nhân hình đường lên tiếng sau đó xoay người rời đi.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần lóe sáng, ẩn ẩn cảm trong gian phòng này có khí tức như có như không tồn tại, loại khí tức này dùng tu vi Bạch Tiểu Thuần đã đoán được, đây chính là người có tu vi Nguyên Anh.

- Gặp ta ở đây, chẳng lẽ muốn giết ta sao?

Bạch Tiểu Thuần kinh ngạc, hắn nghĩ đây là phân thân của mình, một khi có chuyện ngoài ý muốn nổi lên, bản tôn cũng kịp thời ứng phó, đây cũng là suy nghĩ lúc trước cho nên hắn mới dám đi theo ba người kia.

- Bạch Hạo, vi sư đều vì ngươi nên mới đưa thân vào hiểm địa, ta muốn nhìn, phụ thân của ngươi có thái độ gì với ngươi.

Bạch Tiểu Thuần đi vào trong tòa nhà, nhìn vào trong sân có một nam tử đang đưa lưng về phía mình, bên cạnh nam tử có một giếng cạn, dường như hắn đang nhìn giếng cạn.

Đầu tóc của hắn hơi có sợi bạc, mặc dù là trung niên nhưng hiển nhiên đã già nua, trên người hắn còn lộ ra khí chất khắc nghiệt.

Cả sân nhỏ cũng bị khí chất khắc nghiệt này bao trùm, áp lực này giống như mưa gió sắp tới, ánh mắt Bạch Tiểu nhìn vào bóng lưng nam tử, hắn lại nhìn chung quanh sau đó sững sờ.

Trong sân có không ít cỏ dại nhưng không thể lấn át được gỗ nát và đinh tán từ các món đồ chơi trẻ con, có ngựa gỗ, mộc nhân và mấy cái trống lắc...

Những món đồ chơi này rất tinh xảo và xinh xắn, nhìn không giống nam nhân làm, càng giống mẫu thân làm đồ chơi cho con mình.

Chung quanh còn có một ít quần áo của tiểu hài tử mặc, chúng bị xé rách và ném bừa bộn, tất cả những chuyện này đều đánh thẳng vào nội tâm Bạch Tiểu Thuần, chẳng biết tại sao hắn sinh ra cảm giác khó chịu.

Mặc dù hắn không phải Bạch Hạo, gương mặt cũng do mặt nạ biến ảo mà thành nhưng lúc nhìn thấy những món đồ chơi và quần áo kia, nội tâm xuất hiện cảm giác mình chính là Bạch Hạo.

- Chẳng lẽ... Chẳng lẽ là... Nơi Bạch Hạo lớn...

Bạch Tiểu Thuần đứng tại chỗ nhìn đồ chơi, hắn thổn thức thay Bạch Hạo.

- Ta nghe Tề nhi nói, ngươi ăn gian khi luyện linh, hồn dược và luyện hỏa?

Thời điểm Bạch Tiểu Thuần đang cảm thấy phức tạp, thân ảnh đưa lưng về phía hắn lên tiếng.

Giọng nói lạnh như băng, dường như không mang theo chút cảm xúc gì cả, ngữ khí lạnh lùng giống như đang nói chuyện với người xa lạ, hết lần này tới lần khác lại có ý răn dạy giống như chủ nhân nói chuyện với nô bộc.

Bạch Tiểu Thuần trầm mặc, hắn không biết nên nói cái gì, vào lúc này nội tâm than thở.

- Bạch Hạo, đây là phụ thân của ngươi sao?

---------------

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện