Linh Khê tông có tám ngọn núi, bốn ngọn bên bờ Bắc, ba ngọn bên bờ Nam, còn trung tâm…chính là ngọn chủ sơn, cũng là nơi tập trung lực lượng hạch tâm của Linh Khê tông.
Ngày thường chưởng môn Linh Khê tông Trịnh Viễn Đông vẫn hay xử lý hết thảy sự tình của tông môn tại đây.
Lúc này, theo tiếng chuông ngân vang vọng, tất cả những chưởng tòa của các ngọn núi hai bờ Nam Bắc đều đích thân đến đây, ngồi ngay ngắn trên đại điện, còn chưởng môn thì đang ngồi trên vị trí chủ tọa chính giữa điện.
Không lâu sau thì Lý Thanh Hậu cùng với Âu Dương Kiệt mang theo Bạch Tiểu Thuần đến bên ngoài đại điện. Bọn họ bước vào bên trong, còn Bạch Tiểu Thuần thì đứng chờ ở ngoài.
Bên ngoài đại điện lúc này còn có bốn đệ tử chia làm hai bên thủ hộ nơi này. Cả đám cũng nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần đầy tò mò.
Bạch Tiểu Thuần hướng về bốn người cười cười. Đây là lần đâu tiên hắn tới nơi này, bèn nhìn quanh một vòng, linh khi nơi này nồng đậm, hương hoa thảo mộc thơm ngát như Tiên cảnh, hơn nữa nơi này không hề có bất kì âm thanh ầm ĩ hỗn tạp nào mà lại rất yên tĩnh. Về điểm này thì Hương Vân Sơn khác xa rất lớn, không cách nào có thể so sánh được.
Dù sao thì nơi này cũng là trọng địa của tông môn, bất kì đệ tử nào đến đây đều là cẩn thận từng li từng tí, nhưng Bạch Tiểu Thuần lại như không chịu chút áp lực nào, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường mà đứng đó.
Một màn này làm cho bốn đệ tử bên kia cũng đầy cảm khái, thầm nghĩ không hổ là nhân vật có thể lập được đại công như vậy cho tông môn. Cái khí thế thong dong kia của hắn, người bình thường không thể nào có được a.
Thực ra, đúng là Bạch Tiểu Thuần rất nhát chết, nhưng hắn nghĩ đến chuyện bản thân đã lập nhiều công lao đến vậy, nên hắn tuyệt đối không có khả năng chết ở đây, hiển nhiên không có bất kì sợ hãi nào cả. Hắn còn đang ngẩng đầu ưỡn ngực, trong đầu có chút mong chờ không biết bản thân sẽ nhận được ban thưởng như thế nào.
“Với công lao của ta, thế nào cũng sẽ cho ta một viên đan dược gia tăng thọ nguyên trăm năm đi, rồi cho thêm một trăm vạn điểm cống hiến, rồi cho ta thêm một tòa động phủ tốt nhất, cũng không thiếu thân phận nội môn đệ tử kia đi, ha ha.” Bạch Tiểu Thuần càng nghĩ càng hưng phấn, nhưng đợi cả buổi vẫn không thấy trong đại điện gọi hắn vào.
Bạch Tiểu Thuần có chút kinh ngạc nhưng vẫn chờ thật lâu. Một hơi kéo dài cả ngày trời mới nghe được một giọng nói đầy bất đắc dĩ trong đại điện truyền ra.
“Bạch Tiểu Thuần, ngươi vào đây.”
Tinh thần Bạch Tiểu Thuần chợt chấn động, hắn hít sâu một hơi, bày ra một bộ dạng vì tông môn mà xông pha khói lửa bước nhanh vào đại điện. Vừa bước vào, hắn nhanh chóng chắp tay cúi đầu chào.
“Đệ tử Hương Vân sơn Bạch Tiểu Thuần, bái kiến chưởng môn, bái kiến các vị tiền bối.”
Sau khi cúi chào, Bạch Tiểu Thuần bèn ngẩng đầu lên thì nhìn thấy ngay giữa đại điện là một lão già, thần sắc không giận mà uy, mặc một thân áo bào trắng, tu vi thâm sâu không thể lường được.
Xung quanh lão có tám người nữa, sáu nam hai nữ, trong đó cũng có cả Lý Thanh Hậu và Âu Dương Kiệt. Lúc này tất cả mọi người khi thấy Bạch Tiểu Thuần còn sống trở về đều kinh ngạc nhìn hắn, đồng thời cũng thầm đánh giá hắn một chút.
Còn đối với bộ y phục mà Bạch Tiểu Thuần đang mặc trên người. Bọn họ có nhìn qua vài lần, lấy ánh mắt của bọn họ thì cũng có thể nhận ra những chỗ rách toác nham nhở trên y phục là do trải qua chiến đấu thảm thiết mà lưu lại chứ tuyệt không thể cố ý xé rách được như vậy.
Bộ dáng Bạch Tiểu Thuần lúc này đầy thuần khiết, nhìn qua rất nhu thuận nghe lời, thái độ không kiêu ngạo, không hèn mọn, thần sắc lại thong dong.
Thấy vậy, tuy thần sắc mọi người như thường nhưng trong lòng lại có ấn tượng khá tốt đối với hắn. Chẳng qua trong lòng vẫn cảm thấy có chút cổ quái đấy.
“Bạch Tiểu Thuần, ngươi nói kĩ lại từ đầu đến cuối tình huống nhiệm vụ trong chuyến đi đến Lạc Trần gia tộc lần này.” Lý Thanh Hậu nhìn Bạch Tiểu Thuần, ôn hòa nói.
Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần trở nên nghiêm túc, ôn tồn đem toàn bộ sự việc suốt dọc đường nói một lượt từ đầu đến đuôi mọi chuyện, nhưng hắn không đề cập tới lão giả áo đen, dù sao thì đây cũng là bí mật của riêng hắn.
Ngoại trừ việc đó, thì khi nói đến chuyện Phùng Viêm hi sinh hay nói đến những khó khăn dọc đường, hắn đều lanh trí không đề cập đến công lao của mình chút nào mà chủ yếu chỉ nói đến nghĩa khí của Phùng Viêm, Đỗ Lăng Phỉ và Hầu Vân Phi mà thôi.
“Đều là do ta vô dụng, Phùng sư huynh cũng vì cứu ta mới chết, đều do ta a…”
Hắn càng như thế, thì ánh mắt đầy vẻ tán thưởng của đám người Chưởng môn càng nhiều, có điều những người này tu hành lâu năm, tâm tư đều là lão yêu, thông qua bộ y phục mà Bạch Tiểu Thuần mặc trên người lúc này cũng có thể nhìn ra được phần nào tính cách của hắn. Tuy thế, nhưng mấy người này vẫn rất thưởng thức đối với hắn.
“Sau khi hôn mê, tỉnh dậy thì khỏi hẳn?” Chưởng môn cười cười, cũng không để tâm nhiều tới lời giải thích của Bạch Tiểu Thuần. Dù sao mỗi đệ tử cũng đều có chút ít bí mật riêng, chỉ cần trung thành với tông môn là đủ, nếu như nhất định tìm cách khống chế hoàn toàn mấy trường hợp này thì hẳn nhiên nội bộ tông môn sẽ nhanh chóng lục đục.
“Bạch Tiểu Thuần, phần thưởng của ngươi cũng đã được tông môn ban tặng mấy tháng trước rồi. Ngươi chính là … Quang vinh đệ tử của Linh Khê tông chúng ta!” Lúc chưởng môn nói ra bốn chữ Quang vinh đệ tử, bất giác trong lòng lão cũng nổi lên một trận kì quái. Đây cũng là lần đầu tiên lão chứng kiến được Quang vinh đệ tử còn sống sờ sờ thế này.
Lúc nãy bọn họ cũng đã thảo luận rất nhiều bên trong đại điện này, cả đám đều cảm thấy rất khó xử. Dù sao thân phận Quang vinh đệ tử là quá trọng yếu, trước kia chỉ dành tặng cho người đã chết trận, chưa từng có người sống nào được nhận danh hiệu đó. Nhưng hôm nay, Bạch Tiểu Thuần lại vui tươi xuất hiện trước mặt thế này...
Do vậy mà khi nghe tin tức Bạch Tiểu Thuần còn sống, thì mọi người đều sửng sốt một trận.
Hơn nữa, cái thân phận này cũng không thể thu hồi lại được, tang lễ đã tổ chức xong xuôi, công lao thì vẫn còn đó. Điều này khiến cho cả đám đều phát sầu, nên mới có chuyện Bạch Tiểu Thuần đứng trước đại điện mà chờ đợi cả buổi trời.
Sau khi thương nghị, bởi cũng không có biện pháp cải biến nào tốt hơn, mọi người chỉ đành dựa theo môn quy mà tiếp tục để cho Bạch Tiểu Thuần giữ cái thân phận này.
“Quang vinh đệ tử?” Bạch Tiểu Thuần sững sờ. Tới bây giờ hắn còn chưa từng nghe thấy cái danh xưng như vậy qua. Hơn nữa, đứng đợi thêm cả buổi nữa, hắn trơ mắt nhìn Chưởng môn và đám tiền bối trước mặt đều làm ra một cái vẻ mặt đầy cổ quái nhưng lại không có ai đề cập đến chuyện ban thưởng tiếp theo, nhịn không được hắn bèn hỏi.
“Không còn…gì khác?” Bạch Tiểu Thuần hỏi.
“Không còn.” Chưởng môn cuối cùng cũng gượng cười đáp.
Bạch Tiểu Thuần lập tức trở nên nóng nảy, đang muốn mở miệng nói một chút về đạo lý này nọ, nói đến việc một đường đi kia mình vất vả như thế nào, cửu tử nhất sinh ra sao thì Lý Thanh Hậu bên kia chợt ho lên một tiếng. Tính tình Bạch Tiểu Thuần thế nào, y hiểu rõ trong lòng bàn tay.
“Còn không mau cảm tạ Chưởng môn, cái danh xưng Quang vinh đệ tử này, tính đến nay toàn bộ Linh Khê tông cũng mới xuất hiện mười người cả thảy. Mà ngươi là người đầu tiên trong ngàn năm trở lại đây, cũng chính là người duy nhất có danh xưng này.
Thân làm Quang vinh đệ tử, chính là áp đảo đệ tử nội môn, là chí cao vinh quang của Linh Khê tông. Do vậy mà huyết mạch hậu nhân của ngươi cũng sẽ được hưởng dụng toàn bộ tài nguyên của tông môn, sinh ra đã trở thành đệ tử nội môn. Hơn nữa huyết mạch gia tộc của ngươi cũng sẽ được Linh Khê tông che chở vĩnh viễn!
Cửu đại gia tộc trong Linh Khê tông ta cũng