Bởi vì có nồi Quy văn, mà Bạch Tiểu Thuần có chút lưu tâm đối với Luyện linh, cũng sớm biết trong tông môn có Tử Đỉnh sơn với vị trưởng lão Trúc cơ nổi danh am hiểu Luyện linh.
Chỉ cần có đệ tử trong tông môn tới chỗ của lão, giao nộp một số điểm cống hiến nhất định thì sẽ được vị trưởng lão kia ra tay tương trợ. Một hai lần thì sẽ hoàn hảo thành công, trên hai lần thì tỷ lệ cũng sẽ giảm xuống.
Nhìn thấy bản thân hai pháp bảo này đều ẩn chứa Luyện linh ba lượt, như vậy cũng tiết kiệm Tam sắc hỏa cho Bạch Tiểu Thuần, hơn nữa hắn cũng không cần phải tận lực che giấu không dám thi triển trước mặt người khác nữa.
Trở về Hương Vân sơn, Bạch Tiểu Thuần tiến hành luyện tập Kim Ô kiếm và Thần Hạc thuẫn cho thuần thục, Kim Ô Kiếm kia sau khi dung nhập Linh lực của Bạch Tiểu Thuần vào thì nhanh chóng tản ra một luồng nhiệt cực kì nóng cháy.
“Đây mới chính là bảo bối a!” Bạch Tiểu Thuần hít sâu một hơi, rồi đưa tay bấm niệm pháp quyết chỉ về phía trước, âm thanh vang lên một tiếng truyền ra, Kim Ô kiếm hóa thành một đạo ánh sáng lóe lên nháy mắt đã lao đi xa, một đường đi còn tản ra hơi nóng cháy cực kì khiến bốn phía không gian xung quanh đều vặn vẹo lại.
Bạch Tiểu Thuần bấm quyết thêm lần nữa, linh lực trong cơ thể lại ồ ạt tràn vào trong kiếm, hào quang từ Kim Ô kiếm nhanh chóng mở rộng ra gấp mấy lần, rồi huyễn hóa ra thành một con Kim Ô mờ ảo.
Tuy hình dạng Kim Ô còn mờ ảo, chỉ có hình dáng bên ngoài, nhưng ngay khi nó xuất hiện thì một uy áp mạnh mẽ cũng tản ra xung quanh, khiến cho nhiệt độ xung quanh lại tăng vọt lên. Thậm chí chỉ với uy áp này, tâm thần Bạch Tiểu Thuần cũng đã đầy chấn động không thôi.
Hơi thở hắn trở nên dồn dập, nhìn chằm chằm vào Kim Ô kiếm, ánh sáng trong mắt ngày càng lóe sáng rỡ. Cuối cùng trở thành vô cùng cao hứng, hắn bèn bật cười ha hả.
“Thanh kiếm này còn tốt hơn thanh Tiểu mộc kiếm của ta rất nhiều a. Có sư phó thật là tốt a.” Cả người Bạch Tiểu Thuần cũng nhoáng lên một cái, nhanh chóng nhảy thẳng lên thanh kiếm, đạp lên trên hư ảnh Kim Ô huyễn hóa ra kia.
Mặc dù hư ảnh Kim Ô này còn mờ ảo, nhưng Bạch Tiểu Thuần đạp lên lại giống như đạp trên đất bằng vậy. Hơn nữa, kiếm này do Linh lực của bản thân hắn thôi phát, nên có cảm giác như đây là một phần thân thể của bản thân hắn vậy.
Hắn đạp lên Kim Ô, sau đó điểm chỉ một cái, cả người gào thét lao đi trên không trung, vòng quanh Hương Vân sơn một vòng lớn. Tốc độ kiếm bay vốn rất nhanh, nhưng khi bay ngang qua những nơi có nhiều người tụ tập thì bất giác hắn cũng giảm tốc độ lại, ngẩng đầu ưỡn ngực, tạo ra từng tràng kinh hô vang lên. Lúc này hắn mới đắc ý gia tăng tốc độ lên mà phóng đi.
“Bạch Tiểu Thuần ta rốt cuộc cũng có thể phi hành a!” Vẻ mặt Bạch Tiểu Thuần đầy hưng phấn. Trong lòng hắn vui vẻ đầy sung sướng rời khỏi Vạn Dược các. Hắn còn đang định chuyển hướng vòng qua mấy ngọn núi khác nữa thì đột nhiên, Kim Ô dưới chân hắn chợt ảm đạm xuống rồi biến mất. Kim Ô kiếm bỗng nhiên rơi xuống, thân thể Bạch Tiểu Thuần theo đó mà lảo đảo, bị dọa phải hét lên một tiếng, mà cả người cũng rớt xuống dưới.
Cũng may bên dưới không phải là vực sâu, mà chỉ là con đường nhỏ của tông môn mà thôi. Hắn đành tự thân phi hành gượng lại, lúc này mới có thể đứng vững mà đáp xuống. Rồi đưa mắt nhìn về phía sườn của Hương Vân sơn bên kia, ước lượng được khoảng cách xuống tới chân núi là cả một đoạn lớn, rồi tự hỏi bản thân hắn có Bất Tử bì thế này, nếu rơi xuống có thể ngã chết hay không…sắc mặt hắn vậy mà chợt tái đi.
“Quá nguy hiểm!” Cả người Bạch Tiểu Thuần chợt run rẩy. Sau đó hắn mới nhặt thanh Kim Ô kiếm lên, cảm nhận được Linh lực trong cơ thể tiêu hao hầu như không còn, coi như hắn cũng có thể suy đoán được nguyên do vừa nãy hắn suýt rớt xuống đất.
Ngự kiếm phi hành đối với tu sĩ Ngưng khí mà nói thì tiêu hao linh lực quá lớn, nếu như đổi lại là một đệ tử Ngưng khí tầng bảy, đảm bảo người này không thể gắng gượng nổi mười mấy hơi thở phi hành mà không dừng lại. Cho dù là Bạch Tiểu Thuần với Linh lực trong cơ thể được tinh luyện nhiều lần cũng không kiên trì quá một trăm hơi thở.
Lo lắng bị ngã chết, Bạch Tiểu Thuần cũng không dám thử nghiệm tiếp mà chỉ nhìn ngó xung quanh xem có người nào nhìn thấy một màn chật vật vừa rồi của mình hay không. Lập tức hắn phát hiện cách đó không xa có một tên đại hán đang ngơ ngác nhìn mình, miệng há to như bị một màn vừa rồi dọa đến kinh hãi.
“Ây, đây không phải là Lang sư điệt hay sao.” Bạch Tiểu Thuần liếc nhìn đối phương, trừng mắt lên một cái rồi cũng tranh thủ tới gần gã.
Đại hán kia lúc này mới có chút phản ứng, chỉ là khi nghe đến ba tiếng Lang sư điệt kia, cả người chợt run lên một cái, vẻ mặt như đưa đám mà chắp tay cúi chào.
“Đệ tử Lưu Nhị Cẩu, bái kiến Bạch sư thúc…ta, chỗ ta vừa rồi không nhìn thấy cái gì cả.” Tên Lưu Nhị Cẩu này chính là gia hỏa tự xưng là Lang gia mà Hỏa Táo Phòng khi xưa đã bán danh ngạch đệ tử ngoại môn cho.
Bạch Tiểu Thuần hừ hừ vài tiếng, hù dọa một phen, khẳng định Lưu Nhị Cẩu sẽ không tiết lộ việc này ra ngoài mới vỗ vỗ lấy bả vai gã, hứa hẹn một vài chỗ tốt rồi mới rời đi.
Lưu Nhị Cẩu đưa tay quẹt mớ mồ hôi toát ra đầy trán, sau đó cũng tranh thủ rời khỏi nơi này.
Một đường đi, Bạch Tiểu Thuần cũng thầm hô mình may mắn, tình cảnh xấu hổ vừa rồi chỉ có Lưu Nhị Cẩu vô tình nhìn thấy mà thôi. Giả dụ như ngay giữa lúc đang náo động Vạn Dược Các mà rơi xuống, thì hẳn tên tuổi anh hùng của bản thân cả đời này cũng triệt để bị hủy hoại đi mất…
“Ài, làm người, cũng không nên quá nổi danh, nổi danh cũng là một loại phiền não a.” Bạch Tiểu Thuần đầy cảm khái thốt lên, sau đó chắp tay sau lưng đi về tiểu viện của mình.
Sau một hồi do dự, trong mắt hắn cũng hiện lên quyết đoán.
“Không được. Vẫn phải nên tu luyện. Nói cách khác, bay không được bao lâu chỉ là chuyện nhỏ, vạn nhất ngày sau chạy trối chết, cuối cùng bản thân không bị địch nhân truy sát mà bản thân bị té mà chết thì quá là oan uổng đi.” Bạch Tiểu Thuần nghĩ đến đây, lại đưa mắt nhìn Kim Ô Kiếm cùng với Thần Hạc thuẫn.
“Hơn nữa ta cũng nên lo nghĩ cho việc sau này một chút. Hai kiện pháp bảo này cũng nên che đậy một chút mới thỏa đáng, như vậy người khác chỉ nghĩ đây là sở thích của ta, về sau ta có lấy ra thêm Pháp bảo Luyện linh cũng sẽ không gây ra chú ý quá nhiều.” Bạch Tiểu Thuần suy nghĩ một chút. Sau đó hắn nhanh chóng lôi ra những chất lỏng xanh xanh đỏ đỏ mà hắn luôn chuẩn bị sẵn mà bôi lên trên bề mặt Kim Ô Kiếm và Thần Hạc thuẫn lại.
Sau đó hắn còn phủ lên trên đó vài đạo linh văn đầy ảm đạm, mới đưa lên ngắm nghía, vẻ mặt đầy thỏa mãn.
“Đợi sau này tạo nghệ dược đạo của ta tăng lên, có thể tự mình luyện chế ra một vài linh dịch bôi lên, như vậy mới càng thêm nắm chắc.” Tính cách Bạch Tiểu Thuần vốn cẩn thận. Cho dù hôm nay hắn có thêm cái thân phận sư đệ của Chưởng môn, có thể hoành hành bốn phương,