Hứa San nói câu này chắng khác gì sét đánh bên tai Bạch Tiểu Thuần, hắn trợn mắt há hốc mồm, mặc dù hắn cảm thấy mắt của Hứa San khác thường, có chút hoài nghi, hắn cảm thấy chuyện này không thể tưởng tượng nổi, đến quá đột ngột cho nên hắn cảm thấy không có khả năng.
Dù sao mới qua vài ngày, lần đầu tiên gặp mặt Hứa San, lúc đó hai người đã đối địch với nhau,
Bạch Tiểu Thuần thật sự không nghĩ tới mình có điểm nào hấp dẫn bạo nữ Hứa San...
Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần hơi ngẩn người, vô ý thức nhìn gương mặt và toàn thân Hứa San, mặc dù Hứa San bạo lực nhưng dáng người và dung mạo không tệ, Bạch Tiểu Thuần nhanh chóng khôi phục tâm tình của mình.
- Không được, đầu óc Hứa San có vấn đề, càng bạo lực, không thích hợp với ta... Ta có Tiểu Đỗ Đỗ, có Quân Uyển tỷ tỷ, có Tiểu Muội, còn có mấy trăm ngàn người ái mộ tại Nghịch Hà Tông... Ai, thật sự quá ưu tú, đi tới nơi nào cũng có nữ hài chủ động truy cầu, ta cũng đau đầu ah.
Nội tâm Bạch Tiểu Thuần cảm khái, hắn lại vô cùng dắc ý bao phủ tâm thần, đó là cảm giác tự tin rất mạnh, càng có kiêu ngạo, nhất là nhớ lại chuyện thư tình năm xưa, Bạch Tiểu Thuần có cảm giác mị lực của mình là thiên hạ vô địch.
hơn mười người bị phong ấn ở gần đó cũng há hốc mồm, ngo ngác nhìn cảnh này, chỉ cảm thấy đầu óc của mình không đủ dùng, cũng biết chuyện này quá khó tin.
Bạch Tiểu Thuần cảm thán một tiếng, hắn nâng Vĩnh Dạ Tán, nói cái gì cũng không thể đâm xuống, trong nội tâm cảm khái sau đó không nhìn tới Hứa San, hắn ném nàng vào trong túi trữ vật, dù sao bạo nữ này cũng là người ái mộ mình, vì vậy hắn xếp nàng vào một khu vực riêng trong túi trữ vật.
Cũng chỉ có Trần Mạn Dao mới có được đãi ngộ này.
Về phần hơn mười thiên kiêu Man Hoang gần đó tất bị Bạch Tiểu Thuần hấp thu sinh cơ một lần, sau đó dùng một tia ý thức ném vào túi trữ vật, cùng chồng chất với đám người kia, sau khi làm xong những việc này, Bạch Tiểu Thuần điều chỉnh hạ hô hấp nhìn sang vòng xoáy trước mặt, tim đập đập rộn ràn, hắn trầm ngâm một lúc liền làm tóc rối tung lên, lại xé rách quần áo, thậm chí cảm thấy chưa đủ ổn thỏa, hắn cắn răng chưởng vào ngực của mình, hắn ép mình phun máu tươi sau đó cất bước đi vào trong vòng xoáy.
Lúc này bên ngoài Luyện Hồn Hồ có hơn trăm người đứng chờ, cho dù là lão giả đôi mắt lờ mờ đi cùng Chu Hoành hay lão bà hộ đạo của Hứa San đều có thần thái khác thường, bọn họ tin tưởng thực lực thế tử quận chúa của mình không gặp nguy hiểm trong Luyện Hồn Hồ.
Về phần Bạch Tiểu Thuần... Bọn họ trực tiếp xem nhẹ, không có người nào cho rằng kẻ này có thể gây ra sóng gió gì.
Ngay cả trung niên đi bên cạnh Nhị hoàng cũng có suy nghĩ giống như vậy, thần thái bình tĩnh, hắn nhìn sang miệng ấm Luyện Hồn Hồ, đang chờ đợi người bên trong đi ra.
Ba người như thế, càng không cần nói những người hộ đạo của các thiên kiêu Man Hoang cũng như thế, bọn họ tới từ gia tộc quyền quý, hiện tại còn đang cười nói với nhau, hiển nhiên đã chắc chắc lần này ba đại Thiên Vương liên thủ, Cự Quỷ Vương phải thua không thể nghi ngờ.
Thật sự không có khả năng thắng, về phần Bạch Hạo... Bọn họ cũng ngầm nghe trộm một ít đồn đãi tươớc kia nhưng vẫn không xem trọng, thậm chí có không ít người đã suy đoán Bạch Hạo đã sớm vẫn lạc.
Bọn họ cũng có tâm tư khác, đó là Quỷ Vương Quả thuộc về ai, rốt cuộc là vị nào trong ba Thiên Vương thu được, trong lúc cười nói với nhau, có một ít người đã đánh bạc với
nhau.
- Luyện Hồn Hồ mở ra, lúc này nếu không ngoài ý muốn chắc Tiểu Thắng Vương đắc thủ.
- Không nhất định, tính cách của quân chúa Hứa San không phải người chịu thua, nàng rất ngang ngược, cho dù Tiểu Thắng Vương cũng đau đầu.
- Thế tử Chu Hoành có tính cách kiêu hùng, bọn họ là thiên kiêu đời này, đa số người đều tâm phục khẩu phục, ta xem cơ hội của thế tử Chu Hoành càng lớn, dù sao lần này không chỉ dựa vào chiến lực.
Một ít lời đàm tiếu lọt vào tai Vô Thường Công, Vô Thường Công cũng phải cảm thán trong lòng.
Yên lặng đứng ở nơi đó, cũng không có hi vọng gì, hắn không đoán được tâm tư của Cự Quỷ Vương, chuyện lớn như thế, nếu đổi cho hắn an bài, nhất định sẽ không cho một mình Bạch Tiểu Thuần đi, nói cái gì cũng phải phát động toàn bộ thế lực, bảo các gia tộc thân tín của Cự Quỷ Vương xuất động, như vậy có lẽ còn có khả năng tranh đoạt.
Trước mắt hắn cũng không cho rằng một mình Bạch Hạo có thể nghịch chuyển càn khôn, mặc dù hắn còn hiểu Bạch Hạo hơn người khác, cũng biết hắn dũng mãnh, tranh đoạt bên trong Luyện Hồn tương đương với hài quả đào của ba phe khác, đây là chuyện không đơn giản.
- Chỉ có thể tin tưởng vương gia an bài mà thôi.
Vô Thường Công thở sâu, nghĩ đến ba đại Thiên Nhân thành Cự Quỷ làm phản lúc trước, nội tâm của hắn bao nhiêu cũng có chút chờ mong thủ đoạn của Cự Quỷ Vương.
Mọi người ở đây đang cười nói, bỗng nhiên Luyện Hồn Hồ chấn động rất mạnh, trong đó có tiếng nổ mạnh vang lên, vị trí hồ nước có sương mù mỏng xuất hiện, cảnh tượng này làm ánh mắt nhiều người nhìn sang.
Lão giả thành Cửu U thành, bà lão thành Linh Lâm và nam tử trung niên thành Khôi Hoàng, ánh mắt ba người sinh ra hào quang như muốn nhìn thấu Luyện Hồn Hồ, cũng tập trung vào thông đạo ra vào.
- Ai sẽ là người đi ra đầu tiên?
Mọi người liên tục chờ mong, Vô Thường Công lắc đầu, hắn không cho rằng Bạch Hạo có thể xuất hiện.
Vào lúc mọi người nhìn căằm chằm vào, đột nhiên có một thân ảnh chật vật kao ra khỏi hồ nước, người này dùng tốc độ nhanh nhất bay ra khỏi Luyện Hồn Hồ.
- Là hắn!
- Tại sao hắn còn sống?
- Bạch Hạo... Chẳng phải hắn chết bên trong rồi sao?
Đám người chung quanh không ngừng sững sờ, ngay cả Vô Thường Công cũng ngây ngốc, trong mắt lộ ra thần thái không dám tin, không ngờ người xuất hiện là Bạch Tiểu Thuần.
Tóc tai Bạch Tiểu Thuần bù xù, quần áo tàn phá, thậm chí khí tức vô cùng suy yếu, sắc mặt khó coi tới tận cùng, hắn cau mày, lộ ra cảm giác biệt khuất, biệt khuất rất mạnh, mọi người nhìn qua liền cảm giác người này phiền muộn, sợ là đã nổi giận không nhỏ.
- Quả phận, quá phận!!
Bạch Tiểu Thuần nghiến răng nghiến lợi, thần sắc bi phẫn lao ra, hắn đắng chát cùng phẫn nộ cực kỳ mãnh liệt, hắn bay tới bên cạnh Vô Thường Công.
- Chúng ta đi!