Về phần Tiểu Lang Thần cũng tốt hơn một ít, bởi vì hắn đã trải qua một lần, được gia tộc dùng không ít biện pháp mới có thể giúp hắn khôi phục sinh cơ, vào lúc này trải qua lần thứ hai, mặc dù hắn nổi giận nhưng miễn cưỡng cố nén lại, trong nội tâm của hắn hiện tại chỉ còn lại đau khổ và hối hận khó nói nên lời.
Rút Vĩnh Dạ Tán ra đối kháng thần thông và pháp thuật của mọi người, hơn nữa cũng rút sinh cơ đám người Tiểu Lang Thần, động tác của hắn như hành vân lưu thủy, Bạch Tiểu Thuần không dừng lại mà lao đi, thân thể của hắn đã mạnh hơn một chút.
Hắn vận dụng Hám Sơn Chàng hóa thành từng đám tàn ảnh liên tiếp, tiếng nổ mạnh ngập trời vang lên, hắn đâm vào thân thể hồn tu Nguyên Anh, tên hồn tu Nguyên Anh phun máu tươi, thân thể run rẩy không nhỏ, lúc này hắn muốn lui ra phía sau, bên cạnh hắn có một tên hồn tu Kết Đan lại không biết sống chết giơ ngón tay điểm về phía Bạch Tiểu Thuần, dưới ngón tay của hắn là một hạt châu màu xanh lá lớn như nắm tay bay thẳng về phía Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần biến sắc, hạt châu xuất hiện làm nội tâm của hắn rung động mạnh, biết rõ này hạt châu không bình thường, tay trái bấm niệm pháp quyết điểm vào hạt châu, hắn vừa điểm vào hạt châu, khống vật pháp ấn trong đó cuốn hạt châu nguy hiểm kia bay ngược trở về.
Sắc mặt tên hồn tu Kết Đan biến hóa, hắn muốn lui về phía sau nhưng đã muộn, tiếng nổ vang lên, hạt châu màu xanh chạm vào người hắn và lập tức vỡ vụn hóa thành khói độc màu xanh lá, loại độc này kinh người, những nơi đi qua hư vô đều mơ hồ, tên hồn tu Kết Đan không ngừng kêu la thảm thiết, hắn chỉ có thể kiên trì hai giây sau đó biến thành vũng máu.
Hình thần câu diệt!
Đám hồn tu chung quanh hít khí lạnh, cảnh tượng này làm Tiểu Lang Thần nằm trên mặt đất cảm thấy khủng hoảng, trong đôi mắt ảm đạm có tinh quang sáng lên!
- Bắt đầu giết người sao?
Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần cũng khó xem, hắn không muốn giết người, mặc dù hỏa diễm mười bảy màu trước đó bộc phát giết mấy người, nhưng bây giờ là chủ động giết người, mặc dù nghiêm khắc mà nói hắn không có sai, Bạch Tiểu Thuần lại hiểu gia tộc đối phương sẽ không nghe mình giải thích.
Hắn hiểu tình hình có chút tương tự như lúc ở Luyện Hồn Hồ, hoàn cảnh lại khác nhau, hắn còn có thể mượn nhờ sương mù bên trong Luyện Hồn Hồ để chay trốn, đám người kia không thể tìm được mình.
Nơi này là thành Khôi Hoàng, hoàn cảnh khác biệt, hắn không nơi nào để trốn, sợ rằng không bao lâu những trưởng bối của đám thiên kiêu này sẽ xuất hiện, vì thế Bạch Tiểu Thuần mới truyền âm cho Cự Quỷ Vương, từ đó hắn cũng khắc chế không giết người.
Chỉ là hiện tại... Không có biện pháp.
- Giết liền giết, còn có thể thế nào!!
- Lão hổ không phát uy, các ngươi cho rằng ta là mèo bệnh sao, mặc dù ta không muốn giết người, đây là các ngươi bức ta!
Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần xuất hiện hàn quang, đối mặt với đám hồn tu chuyên nhắm vào mình, ánh mắt của hắn đã xuất hiện sát ý nên lập tức ra tay, những nơi đi qua, hắn như hóa thành chiến tiên, trở thành hung thú hồng hoang, không ngừng chém giết.
Bốn phía có từng đạo pháp thuật thần thông bay tới, tiếng nổ vang lên liên tục, nắm tay phải Bạch Tiểu Thuần đánh ra một quyền hình thành âm bạo, âm thanh ngập trời xuất hiện, từng thân ảnh rơi rụng, Vĩnh Dạ Tán lập tức đâm vào người và hấp thu sinh cơ triệt để!
Không dừng lại, hắn đổi người khác, lục tục hấp thu sinh cơ, mấy chục hồn tu chung quanh không có người nào ngăn được một chiêu của hắn, từ xa nhìn lạ sẽ thấy rất nhiều pháp thuật thần thông nhưng căn bản không đuổi kịp Bạch Tiểu Thuần, mặc dù có đánh trúng người hắn cũng bị Vĩnh Dạ Tán ngăn cản.
Những nơi đi qua, thế như chẻ tre!
Huyết hỏa chi quang, chiếu rọi thiên địa!
Thành Khôi Hoàng trong một đêm
này nhất định không bình tĩnh.
Nhất là khu vực tám mươi chín có ánh lửa sáng ngời, tiếng gào thét không ngớt, đôi mắt Bạch Tiểu Thuần mang theo sát cơ đã biến thành màu đỏ sậm, chung quanh hắn là một đám người nằm xuống, có bộ phận đã chết, có kẻ không chết, tất cả đều trọng thương và bị hút sinh cơ, Bạch Tiểu Thuần đứng trong ánh lửa giống như chiến thần, mọi người khiếp sợ.
Hắn vốn không muốn giết người nhưng kẻ khác ép hắn, hắn không giết không được.
Hắn không muốn gây phiền toái, phiền phức lại luôn đến, thậm chí nhiều lần khi dễ tới tận cửa!
Hôm nay hắn càng không muốn ra tay, hắn muốn rời đi nhưng nhìn thấy chung quanh đều là bóng người, càng có rất nhiều người đang chạy tới, hắn không thể bỏ trốn, hắn không quen thuộc thành Khôi Hoàng cho nên không có biện pháp bỏ chạy.
- Lấn ta... Bức ta quá đáng!
Thân thể Bạch Tiểu Thuần run rẩy, một phương diện là tức giận bất bình, một phương diện khác trong lòng hắn sợ hãi nhưng lại không có cách, hắn chỉ có thể hi vọng Cự Quỷ Vương có thể cứu mình, bởi vì hắn không thể hóa giải sát cục lần này.
Đúng lúc này nơi xa có từng đạo thần thông thuật pháp và hào quang pháp bảo bay tới, nhớm thiên kiêu quyền quý thứ hai theo sát tên hồn tu Kết Đan kia tấn công, một đám Nguyên Anh nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần hung tàn, tình thế không cho phép bọn họ rút lui, bọn họ cũng không có đường lui, đã chuẩn bị xuất thủ.
Trong tiếng oanh minh, hơn trăm hồn tu thiên kiêu nhớm thứ hai từ bốn phương tám hướng tới gần, trong đó có số gương mặt là người quen, Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy Triệu Đông Sơn, Lý Thiên Thắng cũng có mặt bên trong.
Tình thế gấp gáp không cho phép Bạch Tiểu Thuần cân nhắc quá nhiều, trong mắt của bộc phát sát ý đáng sợ, chẳng những không lui lại, hắn còn lao thẳng về phía trước, nhìn từ xa sẽ thấy hắn mang theo khí thế đáng sợ lao tới phía trước!
Ầm ầm!
Tiếng nổ rung trời vang lên, giết chóc lại bắt đầu, Bạch Tiểu Thuần xuất thủ kinh thiên động địa, sắc bén không thể đỡ, những nơi đi qua, bất kỳ người nào đối mặt đều phun máu tươi bay ngược ra sau, hắn cường đại, hung ác và tàn bạo khắc sâu vào tâm thần của nhiều người.
- Hắn còn mạnh hơn lúc trong Luyện Hồn Hồ!
- Đây chính là Bạch Hạo, Bạch Hạo chiến thắng tất cả mọi người trong Luyện Hồn Hồ!
- Hắn thật sự quá mạnh, nhưng chúng ta nhiều người, nơi này là thành Khôi Hoàng!
Lúc này có nhiều tiếng nói cổ vũ tinh thần vang lên, người chung quanh di động thật nhanh và xuất thủ liên tục, trong lúc nhất thời thân ảnh hỗn loạn xuất hiện khắp bốn phía, căn bản nhìn không rõ, mà Lý Thiên Thắng đứng trong đám người, hắn lẩm bẩm thi triển pháp thuật, quanh người có sương độc bay ra, hắn biết Bạch Tiểu Thuần lợi hại cho nên cũng không tới phía trước, thậm chí hắn chuẩn bị kỹ càng, một khi không ổn sẽ trốn đi.