- Một Lý gia đã giúp cho cây dù của ta khôi phục lại, vậy liệu Trần gia này... còn có cái gì khiến ta kinh hỉ không đây!
Bạch Tiểu Thuần phấn khởi, thu hồi thần thức rời khỏi túi trữ vật, gia tăng thêm tốc độ phóng tới khu mười ba.
Hành tung của hắn vẫn bị vô số người chú ý. Nhìn thấy phương hướng Bạch Tiểu Thuần bay, tất cả mọi người đều rung động, nhất là khu mười ba, khu mười hai và khu mười bốn. Tất cả Thiên Hầu đang ở đấy đều cảm thấy tê cả da đầu. Kết cục của Lý Thiên Hầu hiện lên rành rành trong đầu óc họ.
- Mục tiêu của hắn là ai?
- Chết tiệt, ta không có đắc tội với Bạch Hạo a, cũng không đắc tội Đại Thiên Sư...
Trông lúc mọi người khẩn trương thì Bạch Tiểu Thuần với khí thế hung hăng đã bay vọt qua khu mười hai khiến cho vị Thiên Hầu ở khu này thở dài một hơi, đáy lòng nhẹ nhõm hẳn. Còn Trần gia ở khu mười ba lại càng lo lắng hơn, hắn hy vọng là Bạch Tiểu Thuần sẽ bay ngang qua nhưng cuối cùng khi bay tới Trần gia, Bạch Tiểu Thuần dừng lại giữa không trung.
- Trần gia Thiên Hầu, ra đây gặp ta!
Thanh âm của Bạch Tiểu Thuần vang vọng. Vị Thiên Hầu ở khu mười bốn tạm thời an tâm lại nhưng Trần gia Thiên Hầu thì toàn thân run lên. Hắn đang ở trong tháp, hai mắt nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần, trong lòng hắn sóng dậy ngập trời.
- Phải trốn nhanh thôi!
Trần gia Thiên Hầu không chút chần chờ lập tức bóp nát một cái ngọc giản trong tay, thân thể hắn lập tức mơ hồ đi.
Trong khi đó, toàn bộ người của Trần gia đều kinh hồn bạt ví. Trong đó có cả tên thiên kiêu vốn từng theo Chu Hoành và là một trong các chủ mưu tung tin đồn về Trần Mạn Dao và Hứa San. Hắn đã được biết về kết cục của Lý Thiên Thắng, nên giờ phút này, đối với Bạch Tiểu Thuần hắn sợ hãi vô cùng.
Toàn bộ Trần gia đều hoàn toàn yên tĩnh, chỉ nghe vô số tiếng hít thở không ngừng truyền ra, từng ánh mắt đều tập trung nhìn về Bạch Tiểu Thuần vốn đang được rất nhiều Hắc Giáp túm tụm bảo vệ.
Bạch Tiểu Thuần chắp tay sau lưng ngạo nghễ ngẩng đầu, hắn thấy mình lúc này đây uy phong tám hướng. Đợi hồi lâu vẫn không thấy Trần gia Thiên Hầu xuất hiện, hắn khoát tay cất giọng.
- Dám can đảm coi thường uy nghiêm của Đại Thiên Sư sao? Mau thu thập Trần gia cho ta, nếu có người phản kháng, lập tức hành quyết!
Bạch Tiểu Thuần vừa dứt lời, các Hắc Giáp Thi Khôi chung quanh hắn liền vọt thẳng vào Trần gia trông chẳng khác gì hung thần ác sát. Duy có tên Thi Khôi đã tiến sát đến Thiên Nhân cảnh kia thì Bạch Tiểu Thuần vẫn giữ bên người để bảo hộ mình.
Chu Nhất Tinh đứng bên cạnh, giờ này nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần quyền thế ngập trời như vậy thì trong lòng cảm khái nhận thấy lựa chọn của mình trước đây thật vô cùng chính xác.
Ngay khi đám Thi Khôi Huyết Quân lao vào Trần gia thì từ tòa tháp cao bổng bộc phát ra lực lượng truyền tống. Cùng lúc đó, trên bầu trời chợt vọng xuống tiếng hừ lạnh.
- Muốn chạy?
Tiếng hừ lạnh còn văng vẳng, một thân ảnh áo đen đã bước ra, hắn không nhìn về Thiên Hầu tháp mà hướng đến một chốn xa để đuổi theo. Người áo đen giơ tay phải trảo vào hư không, lập tức hư vô phía trước liền xuất hiện một hình ảnh mơ hồ rồi hiện rõ dần lên. Trong hình ảnh đó, Trần gia Thiên Hầu đang gấp rút trốn chạy, hiển nhiên là đã mượn nhờ truyền tống để trốn khỏi Trần gia.
Vốn đã sợ hãi, giờ lại thấy Thiên Hầu nhà mình bỏ chạy, người của Trần gia lập tức tan rã, mất toàn bộ ý chí chiến đầu, tùy ý để cho các Thi Khôi quân vọt tới, trấn áp chính mình.
Gia sản của Trần gia so với Lý gia còn phong phú hơn nhiều, với kinh nghiệm xét nhà như Bạch Tiểu Thuần vậy mà khi
nhìn thấy tài phú đó còn phải hít sâu một hơi.
Hắn đang định tới gần một chút để xem coi có bỏ sót thứ gì không thì bỗng nghe một tiếng rống rất đắc ý từ hậu viện của Trần gia truyền tới.
- Trần gia các ngươi cũng có ngày hôm nay. Thấy các ngươi gặp kết cục thế này, Tống Khuyết ta cho dù hôm nay có chết cũng nhắm mắt được rồi!
Thanh âm này dõng dạc lộ ra khí phách thấy chết không sờn, còn mang theo một nỗi cừu hận sâu đến khắc cốt minh tâm. Có thể cảm nhận được Trần gia hẳn là đã tra tấn người này vô cùng tàn nhẫn, tạo thành thống khổ cả đời không thể xóa nhòa.
Tiếng hét âm vang bốn phía nhưng tộc nhân Trần gia đều không buồn liếc mắt, lúc này bọn họ đang rất hoang mang nhìn Bạch Tiểu Thuần.
Thi khôi hắc giáp kia cũng ngoảnh mặt làm ngơ không chút nào để ý.
Chỉ có Bạch Tiểu Thuần khi nghe được cái tên Tống Khuyết thì ánh mắt trợn to, vẻ mặt giật giật rất cổ quái, vừa như buồn cười vừa như khó tin. Thậm chí nếu nhìn cẩn thận còn có thể nhận ra một tia kinh hỉ.
- Tống Khuyết...
Bạch Tiểu Thuần nói thầm trong lòng rồi ho một tiếng, giả bộ điềm nhiên nhìn về phía hậu viện.
- Người nào đang hô to gọi nhỏ đó? Dẫn tới đây!
Bạch Tiểu Thuần hất cằm, tay chắp sau lưng, nói năng rất khí thế.
Rất nhanh, vài thi khôi bay vào trong hậu viện mang ra một người đàn ông, ném xuống dưới chân Bạch Tiểu Thuần rồi đứng yên lặng bên cạnh. Sát khí trên người thi khôi tràn ra, chỉ đợi Bạch Tiểu Thuần nói một câu là sẽ lập tức giết chết kẻ này.
Nam nhân bị thi khôi mang ra không phải hồn tu mà là tu sĩ.
Nhìn kỹ, tu sĩ này vẫn còn là thanh niên nhưng thân thể quá mức gầy yếu, cả người chỉ còn da bọc xương, có thể đếm được rõ cả bộ xương sườn, trên mặt râu ria xồm xoàm khiến cho thoạt nhìn già cỗi như là trung niên.
Quần áo của hắn cũng rách nát vô cùng, trông còn chật vật hơn cả ăn mày. Cả người dơ bẩn, nhem nhuốc. Không chỉ thế, trên người hắn có từng đám chỉ đen xuyên khắp cơ thể rồi cuộn lại chỗ đan điền.
Tu sĩ kia rất suy yếu, khí tức mỏng manh như có thể tử vong bất cứ lúc nào thế nhưng đôi mắt hắn sáng ngời, tu vi cũng dao động trên người. Tu sĩ này vậy mà là Nguyên Anh sơ kỳ!!
Những sợi chỉ đen kia không chỉ xuyên thấu qua gân cốt mà còn xuyên cả vào nguyên anh, giống như đã cắm rễ tại đó. Mỗi một lần tu vi vận chuyển thì sẽ có đại lượng linh khí theo những sợi chỉ đen kia khuếch tán ra ngoài.
Một màn này khiến Bạch Tiểu Thuần rất giật mình.
Người này đúng là....Tống Khuyết!
Tống Khuyết thân là thiên kiêu của Huyết Khê Tông, là con cưng của Nghịch Hà Tông, sau này còn trở thành người vệ đạo của Bạch Tiểu Thuần. Khi Táng Cung sụp đổ, không chỉ có Bạch Tiểu Thuần bị truyền tống vào sâu trong Man Hoang mà Tống Khuyết, Triệu Long, Thần Toán Tử cùng tất cả tu sĩ đều bị truyền tống về các nơi trong Man Hoang.