Ít nhất là hiện tại, nghĩ đến việc mình có thể như diều gặp gió đi đến bước này ở Man Hoang, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy xúc động đồng thời cũng có tự hào đắc ý.
- Đợi đến lúc quay về Nghịch Hà Tông, ta phải kể lại chuyện ở đây cho Hầu tiểu muội, Quân Uyển, Đại Bàn, Lý thúc...
Nghĩ đến đây, Bạch Tiểu Thuần đưa mắt nhìn về chính điện toàn một màu tím ở phía xa. Ở trên chính điện điêu khắc chín con Kim Long như lượn vòng quanh đại điện. Đầu rồng lộ ra bên ngoài giống như tùy thời có thể bay lên trời, tạo thành khí thế mãnh liệt.
Chỉ là Bạch Tiểu Thuần cảm nhận được một cỗ uy áp dường như tràn ra từ trên mình chín con Kim Long này, hắn cũng mơ hồ nhận ra chấn động của trận pháp ở bốn phía.
- Mỗi lần đến Hoàng cung đều là đi Thiên Sư Điện, đây là lần đầu tiên ta đến chính điện a, bộ dạng Khôi Hoàng không biết trông như thế nào...
Bạch Tiểu Thuần có chút mong ngóng nhìn về phía cửa chính điện đang khép kín.
Thời gian trôi qua chừng một nén nhang, bỗng nhiên tiếng chuông ngân lại vang lên theo đó cửa chính điện từ từ mở ra. Lập tức chín con Kim Long giống như đồng thời mở mắt, phát ra khí thế động trời, thậm chí mọi người còn phảng phất nghe thấy tiếng rồng ngâm khiến cho tinh thần tất cả không khỏi hoảng hốt.
Lúc này Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy hơn mười Hồn tu cả nam cả nữ tướng mạo tuấn mỹ, quân áo cực kỳ hoa lệ đứng ở chỗ cửa chính điện vừa mở ra, một trong số đó chính là Nhị Hoàng Tử.
Hiển nhiên, đây là những người trực thuộc Hoàng tộc Khôi hoàng triều, tất nhiên không phải tất cả mà chỉ là một số đại biểu mà thôi.
Đứng trước bọn họ là hai lão giả lưng còng, bề ngoài xấu xí, nhưng trên người bọn hắn đều tản ra khí tức âm lãnh.
Phía trong cùng đại điện là hai chiếc ghế dựa một lớn một nhỏ. Chiếc ghế lớn toàn bộ là một màu vàng, chính là Long Y, ngồi trên đó là một người đeo Đế quan, mặc Đế bào!
Dáng vẻ người này mơ hồ, chỉ có thể nhận ra tầm trung niên, nhưng có một cỗ quý khí giống như là bậc Chí Tôn không ngừng tràn ra từ thân thể hắn theo tiếng Kim Long gào thét,!
Người này chính là Khôi Hoàng!
Tâm thần Bạch Tiểu Thuần chấn động, hắn không thấy rõ vẻ mặt của Khôi Hoàng, chỉ có thể cảm nhận ánh mắt đó như ẩn chứa cả thế giới, khiến tâm thần người khác như có lôi đình nổ vang khi nhìn vào mắt hắn.
Chấn động này biến mất rất nhanh, mà tất cả mọi người đều không tự chủ được mà nhìn về phía sau Long Y to lớn kia. Chỗ đó chỉ có một chiếc ghế nhỏ rất bình thường, nhưng vị trí đặt còn cao hơn cả Long Y khiến tất cả ánh mắt đều tập trung vào đó!
Chiếc ghế nhỏ màu đen không có gì lạ, nhưng hết lần này đến lần khác, bóng người ở đó lại thu hút sự chú ý của tất cả bá quan văn võ, kể cả… Bạch Tiểu Thuần!
Người ngồi đó là... Đại Thiên Sư!
- Kính mời Đại Thiên Sư!
Trong lúc mọi người đổ dồn ánh mắt vào bên trong đại điện, thanh âm chói tai một trong hai lão giả lưng gù vang lên.
Tiếng nói còn chưa dứt, Cự Long từng tỏ ra tò mò với Bạch Tiểu Thuần bỗng nhiên xuất hiện trong tầng mây cuồn cuộn. Đầu rồng to lớn cúi xuống, phát ra một tiếng rồng ngâm vang vọng, khí thế tỏa ra trực tiếp chèn ép khí thế của chín con Kim Long, đồng thời thân ảnh Đại Thiên Sư đã hiện ra trên chiến ghế trong đại điện!
Sự xuất hiện của Đại Thiên Sư khiến tâm thần mọi người chấn động, kể cả đám người Thiên Công cũng phải cúi đầu, cung kính ôm quyền lên tiếng.
- Bái kiến Đại Thiên Sư! Bái kiến Khôi Hoàng!
Mấy ngàn người ngoài điện, đồng loạt triều bái đồng loạt mở miệng nên thanh âm cực lớn vang vọng khắp trời đất.
Trong điện, toàn bộ hoàng tộc kể cả Nhị hoàng tử cũng triều bái, không ai dám không làm.
Duy chỉ có Khôi Hoàng vẫn ngồi một chỗ không nhúc nhích, nhưng bàn tay hơi siết chặt lấy tay vịnh của long ỷ rồi buông ra ngay.
Bạch Tiểu Thuần nãy giờ vẫn nhìn chăm chăm về phía chánh điện, dò xét động tĩnh của Khôi Hoàng và Đại Thiên Sư.
- Khôi Hoàng đó ư? Nếu so với Đại Thiên Sư vẫn chưa bằng được a.
Lòng thầm nghĩ thế, Bạch Tiểu Thuần thu hồi lại ánh mắt.
Thanh âm trong ngoài đại điện vang vọng hồi lâu mới chấm dứt. Đại Thiên Sư vẫn lãnh đạm, không lộ chút biểu cảm gì chỉ nhắm mắt ngồi tại chỗ, làm như lão đến đây hôm nay chỉ là để xem tế tổ, không có dự định gì khác.
Khôi Hoàng chờ một hồi rồi mới hướng về phía hai lão già lưng còng phía dưới khẽ gật đầu ra hiệu.
Nhận được ý chỉ của Khôi Hoàng, hai lão già đưa mắt nhìn nhau, cùng thấy trong mắt đối phương có cả sự kiêng kỵ Đại Thiên Sư lẫn sự bất đắc dĩ. Một người hít sâu một hơi rồi quay mặt ra ngoài đại điện, bắt đầu đọc.
Đó là những văn tự tế tổ, âm điệu trầm bổng lạ kỳ vang vọng khắp tám phương làm kinh động cả thương khung khiến mây mù kéo đến cuồn cuộn, dần dần hình thành nên một vòng xoáy.
Vòng xoáy này chuyển động ầm ầm, càng lúc càng lớn phút chốc đã bao trùm toàn bộ hoàng cung. Còn con rồng lớn kia, ngay khi vòng xoáy xuất hiện thì nó cũng biến mất không thấy tăm hơi.
Dị tượng này lại không khiến mọi người xôn xao, làm như ai cũng sớm biết sẽ có chuyện như thế. Nhưng với Bạch Tiểu Thuần thì đây là lần đầu chứng kiến, hắn chăm chú nhìn kỹ. Vòng xoáy kia càng lúc càng hùng vĩ, cùng với âm thanh ầm ầm, phạm vi của vòng xoáy đã mở rộng vượt khỏi hoàng cung, bắt đầu bao phủ tới Khôi Hoàng thành.
Thậm chí mơ hồ có thể thấy được trong vòng xoáy kinh người kia ẩn ẩn một dòng sông dài...
Bạch Tiểu Thuần nín thở tập trung tinh thần, hắn cảm nhận được dòng sông đó truyền ra từng trận khí tức tử vong...
- Minh Hà!
Bạch Tiểu Thuần cảm khái. Lúc này vòng xoáy khổng lồ đã bao trùm toàn bộ Khôi Hoàng thành. Dù là đang ở trong hoàng cung nhưng Bạch Tiểu Thuần cũng có thể nghe được ở bên dưới, nơi Khôi Hoàng thành, vô số tiếng người xôn xao.
Giờ khắc này, toàn bộ lê dân trong Khôi Hoàng thành đều cất tiếng, thanh âm kinh Thiên động Địa.
Vòng xoáy kia, xem chừng cũng đã đủ lớn nên Minh Hà bên trong đó bắt đầu hiển lộ ra vô cùng rõ ràng, thậm chí có thể nhìn thấy nước sông lưu chuyển, phảng phất như là giữa hư vô bỗng mở ra một lổ hổng để mọi người có thể nhìn thấy Minh Hà hiển hóa.
Trong chớp mắt, khí tức tử vong từ trong xoáy nước bỗng khuyếch tán ra tràn ngập toàn bộ thiên địa. Tâm thần Bạch Tiểu Thuần chấn động, cảnh tượng này khiến hắn phải kinh hãi không thôi. Theo hắn thấy, vòng xoáy như một con mắt, lúc này mở ra để mọi người nhìn thấy Minh Hà thông qua con mắt này, trông giống như một tồn tại vô thượng nào đó đang trợn mắt nhìn về mảnh thế giới này.