Từng ngày chậm rãi trôi qua, Bạch Tiểu Thuần vẫn cứ bế quan trong tiểu viện, không ló mặt ra ngoài. Mãi cho tới mười ngày sau, khi tiếng chuông ngân vang trên toàn bộ tông môn thì ngọc giản của hắn cũng truyền ra một hồi dao động.
Ngoại môn thiên kiêu chiến hai bờ Nam Bắc, cách trận chiến tranh đoạt tư cách tại bờ Nam mười ngày sau, sẽ chính thức được cử hành!
Cứ mỗi ba mươi năm thì trận ngoại môn thiên kiêu chiến hai bờ Nam Bắc lại được tổ chức một lần, được tổ chức trên Chủng Đạo sơn. Hôm nay, tiếng chuông trên Chủng Đạo sơn lại lần nữa ngân vang khắp Linh Khê tông, vô số đệ tử ngoại môn cũng nhanh chóng chạy tới ngọn núi này.
Thường ngày chuyện giao lưu tin tức giữa hai bờ Nam Bắc cũng rất ít, chỉ có đệ tử nội môn mới có quyền tiến vào khu vực của hai bên, mà đệ tử ngoại môn thì không có được tư cách này. Chỉ duy nhất ngày hôm nay, Chủng Đạo Sơn mới tiến hành mở cửa cho các đệ tử ngoại môn tùy ý tiến vào quan sát cuộc chiến, do vậy không chỉ có đám đệ tử bờ Nam, mà cả bờ Bắc đều hết sức phấn chấn, nhanh chóng chạy vội vào tìm cho mình vị trí thuận lợi nhất để có thể quan sát cuộc chiến thiên kiêu này.
"Hôm nay bờ Nam chúng ta, nhất định phải rửa sạch sỉ nhục lần trước!"
"Khiến cho bờ Bắc biết được, bờ Nam chúng ta, đã vượt trội so với trước kia, lúc này chính thức bước vào huy hoàng!"
Trong khi tất cả đệ tử ngoại môn bờ Nam đều hết sức hưng phấn, đám đệ tử thuộc bốn ngọn núi bờ Bắc đã bay nhanh đến Chủng Đạo sơn, thanh âm ngạo nghễ cũng truyền ra từng tràng liên hồi.
Cùng lúc đó, Lữ Thiên Lỗi ở Tử Đỉnh Sơn ngẩng mặt lên trời gầm nhẹ, toàn thân lấp lóe lôi quang bay nhanh đi trong tiếng hoan hô cổ vũ rợp trời của vô số đệ tử.
Chu Tâm Kỳ lúc này cũng đã bay ra. Hôm nay, tam đại thiên kiêu bờ Nam đều bày ra một vẻ mặt vô cùng ngưng trọng.
Ngay lúc này thì Bạch Tiểu Thuần bên trong gian nhà cũng ngẩng đầu lên, hai mắt có chút vằn đỏ. Hắn hít sâu một hơi, vẻ mặt đầy nghiêm nghị.
"Đã đến giờ rồi...Chiến sỹ xuất chiến, tất có chiến bào!" Hắn chậm rãi đứng dậy đưa tay phải vỗ vào túi trữ vật, rồi bảy tám kiện áo da cũng nhanh chóng xuất hiện. Đám áo da của hắn trước kia đã tan nát trong trận chiến gia tộc Lạc Trần rồi, mấy kiện này là tích cóp chuẩn bị của hắn trong vài năm gần đây, chất lượng rất tốt, bền chặt hơn không ít.
Vẻ mặt hắn đầy nghiêm túc mặc từng tấm áo da vào người, sau đó vung tay áo lên.
"Tráng sĩ xuất chiến, tất có bối giáp!" Theo đó, tay áo Bạch Tiểu Thuần cũng vung lên, trong túi trữ vật cũng lập tức bay ra một cái nồi lớn. Năm đó, nồi lớn của Trương Đại Bàn cũng bị vỡ nát trong trận chiến gia tộc Lạc Trần, cái nồi này cũng là do Bạch Tiểu Thuần trở lại tông môn bắt đầu chuẩn bị lại lần nữa. Lúc này, ánh mắt hắn đầy ngưng trọng mà đeo chiếc nồi to này sau lưng.
"Tráng sĩ xuất chiến, tất có pháp bảo!" Bạch Tiểu Thuần ngạo nghễ tự nói tiếp, bàn tay lại vung vẩy, tiểu mộc kiếm bay ra, được hắn đeo ngay trên thắt lưng, Kim Ô kiếm bay ra cũng được treo lên một bên nữa, rồi ba thanh phi kiếm lại tiếp tục bay ra rồi đều được treo trên người. Sau đó hắn lại lôi Thần Hạc Thuẫn ra, để ngay vào vị trí thuận tiện với tay lấy nhất.
Dường như hắn vẫn còn cảm thấy lo lắng bèn lấy chiếc vòng tay Lý Thanh Hậu đưa cho hắn đeo vào. Lúc này mới hất cằm lên, cả người cũng lộ ra một vẻ đầy bi tráng, trong tiếng chân bước đi bình bịch, hắn đi ra khỏi cửa lớn của căn nhà gỗ.
Đứng trước cửa nhà gỗ, khi nghe thấy tiếng chuông ngân vang khắp tông môn, hắn đang định tiếp tục đi thẳng, bỗng nhiên như chợt nhớ ra còn thiếu thiếu vật gì đó, bèn đưa tay vỗ túi trữ vật lấy ra một thanh trường thương nắm trong tay.
Hứng lấy cơn gió thổi tới, Bạch Tiểu Thuần vung tay áo nhỏ lên, bước ra sân.
Nhìn từ xa, toàn thân Bạch Tiểu Thuần phình ra như một khối cầu, lưng đeo nồi lớn, tay cầm trường thương, lúc bước đi lại có năm sáu thanh phi kiếm được buộc trên người va chạm vào nhau, phát ra từng tràng âm thanh leng keng leng keng, mái tóc hắn lại bay phất phơ trong gió, khí thế ngất trời.
Những nơi hắn bước qua, toàn bộ đệ tử ngoại môn Hương Vân Sơn khi nhìn thấy đều chấn động cả tâm thần, tất cả đều bị bộ dạng của Bạch Tiểu Thuần lúc này hoàn toàn làm cho kinh sợ rồi.
Tiếng chuông vang vọng không dứt, còn liên tục truyền ra ngày càng mạnh mẽ, vang khắp cả Linh Khê tông, gợi lên trong lòng của đám đệ tử Linh Khê Tông vô vàn cảm xúc, mà một số đệ tử nội môn Linh Khê tông cũng theo đó mà bay về phía Chủng Đạo sơn.
Bạch Tiểu Thuần bước nhanh hơn, phía sau hắn dần dần hội tụ lại một đám lớn đệ tử ngoại môn, có cả Hứa Bảo Tài trong đó, lúc này cả đám không ngửng truyền ra từng tràng âm thanh hoan hô cổ vũ.
"Bạch sư thúc khí thế mãnh liệt, oai hùng cái thế!"
"Tất thắng, Tất thắng!" Những người này đều là những đệ tử ngoại môn xem trọng Bạch Tiểu Thuần, lúc này cả bọn đều đang đi theo sau hắn, toàn lực ủng hộ. Bên trong đám còn có Hầu Tiểu Muội, không những thế thanh âm của nàng này cũng nổi bật, rõ ràng hơn hẳn trong đám.
Bạch Tiểu Thuần quay đầu nhìn thoáng qua đám người, trong lòng hắn có chút cảm động. Hắn hướng về bọn họ gật gật đầu, cảm thấy bọn họ đã yêu quý mình đến vậy thì nhất định bản thân cũng phải ráng tranh giành một lần cho thỏa...
Nghĩ vậy, hắn bèn hất cằm lên, ngạo nghễ từng bước đi trước, dần dần cũng đã đến Chủng Đạo sơn. Đập vào trong mắt hắn ngay khi tới đây chính là một chiến đài thật lớn.
Bốn phía xung quanh chiến đài đều có ánh sáng trận pháp tản ra bao phủ lấy toàn bộ phạm vi đài. Xa xa nơi Chủng Đạo sơn còn có một căn lầu gác cao cao nhô lên, lúc này không thiếu trưởng lão lần lượt tiến đến nơi này.
Đệ tử ngoại môn cũng dần tiến vào lấp đầy hai bên chiến đài phía dưới, cả đám thường tụ tập cùng một chỗ với nhau, nhân số hai bên cũng có ít nhất trên vài vạn người.
Mặt phía Bắc của chiến đài tập trung các đệ tử ngoại môn bờ Bắc, khí thế bên này sôi trào đầy nhiệt huyết, hơn nữa mỗi đệ tử bên này đều mang theo ít nhất một hung thú bên người nên so chỉnh thể thì khí thế gần như vượt trội hơn hẳn đệ tử bờ Nam.
Mà bộ dạng đám hung thú này cũng rất khác nhau, có điều tất cả đều lộ ra ánh mắt hung tàn, nhìn qua không dễ đối phó. Đặc biệt là khoảng bảy, tám người dẫn đầu, có nam, có nữ, sắc mặt đều lạnh băng, khí thế trên người đầy cường hãn.
Bắt mắt nhất trong đó là hai người, một là nữ tử với tướng mạo tuyệt mỹ, mặc một thân váy áo màu tím, bên cạnh nàng là một con Phượng bảy màu cùng loại với mấy con Phượng mà Chu trưởng lão đang nuôi dưỡng, nhưng nhìn qua có vẻ cao quý hơn hẳn. Với ánh mắt sáng như điện, nàng dùng một loại tư thái như của một người trên cao nhìn xuống mà lướt qua tất cả mọi người một lượt.
Người thành niên còn lại mặc một thân trường bào màu lam, tóc xõa tung bay, vẻ ngoài tuấn lãng phi phàm, giữa trán vị này còn có một ấn kí Thái Dương vô cùng nổi bật,
Dưới chân y là một con thú to lớn, nhìn từ xa thì có thể nhận ra là một con chó lớn với bộ lông đen tuyền, nanh vuốt sắc bén, ánh mắt của nó thỉnh thoảng còn lóe lên ánh sáng vàng.
Răng nanh con thú này còn lộ hẳn ra ngoài mang theo cảm giác đầy hung tàn. Tuy rằng nó đang nằm sấp nhưng cũng đã cao gần bằng thân người bình thường, nếu đứng lên