- Ha ha, cảm động sao, lúc trước vi sư nói với ngươi rồi, bái ta làm sư không thiệt thòi đâu.
Bạch Tiểu Thuần nói với Bạch Hạo sau đó đắc ý, hắn tiến lên sờ đầu Bạch Hạo.
- Ân tái tạo của sư tôn, ân cứu mạng, đồ nhi... Cả đời không quên!!!
Bạch Hạo kinh ngạc nhìn Bạch Tiểu Thuần, hắn cúi đầu xuống bái tạ.
Giống trong sơn động năm đó, vào lúc hắn khôi phục thần trí và nhìn thấy bóng lưng Bạch Tiểu Thuần, cái bái này không oán không hối, thành tâm thành ý.
- Ngươi là đệ tử của ta, kẻ nào dám động tới ngươi chính là đánh mặt ta, đừng nói phát động chúng ân lệnh, nếu chiêu này còn không làm gì được, ta ý định dẫn đại lục Thông Thiên tới đây cứu ngươi.
Bạch Tiểu Thuần hất càm lên, kiên trì, lãnh khốc và áp lực suốt một tháng qua đã biến mất, hắn có thể khoe khoang như xưa.
Nghe Bạch Tiểu Thuần nói thế, Bạch Hạo càng cảm động, đôi môi khép mở giống như muốn nói cái gì đó nhưng lại cảm động nói không ra lời, hết lần này tới lần khác... Đúng vào lúc này Bạch Tiểu Thuần hiếu kỳ nhìn Bạch Hạo và nói:
- Đúng rồi, kế sách chúng ân lệnh của ngươi không tệ, thời điểm ngươi nói cho ta biết, ta còn muốn hỏi có phải bởi vì ngươi là thứ tử Bạch gia cho nên mới nghĩ ra biện pháp này?
- Ah...
Bạch Hạo sững sờ, sư tôn này biến hóa quá nhanh, trước một khắc còn vô cùng khí phách, mình cảm động rối tinh rối mù, trong nháy mắt tiếp theo thay đổi chủ đề làm hắn xấu hổ không chịu nổi.
Nhìn thấy sư tôn hiếu kỳ như thế cho nên Bạch Hạo gật đầu.
Thấy đệ tử thừa nhận, Bạch Tiểu Thuần thở dài, cảm khái, sờ sờ đầu Bạch Hạo và nói:
- Rốt cuộc ta cũng hiểu vì sao Thái phu nhân lúc trước muốn tiêu diệt ngươi... Kế sách này thật sự quá độc...
- Ah...
Bạch Hạo há hốc mồm dở khóc dở cười.
Bạch Tiểu Thuần còn vấn đề khác, vào lúc muốn hỏi liền biến sắc, hắn ngẩng đầu nhìn thấy thân ảnh màu đỏ đang bay tới.
Người còn chưa tới như giọng nói đã tới trước.
- Bạch Hạo, ngươi là tiểu nhân vô sỉ, ta muốn giết ngươi!
Đó là giọng nói của người con gái, nàng mặc trường bào màu đỏ, mặt phấn mang sát khí, lông mày dựng đứng, chính là Hồng Trần Nữ Chu Tử Mạch.
Chu Tử Mạch vẫn bế quan tu hành ý đồ đột phá Thiên Nhân sơ kỳ, cho nên nàng không biết chúng ân lệnh trong thành Khôi Hoàng, lúc này mới xuất quan, nàng còn buồn bực vì đột phá thất bại, đầu óc còn mơ hồ không rõ, tư duy ngây ngốc.
Có lẽ nàng bị đột phá thất bại cắn trả, cũng không quan tâm việc khác, vừa mới ra ngoài liền nghe thủ hạ nói về chúng ân lệnh, không đợi nghe xong thì nàng đã bộc phát.
Nàng vốn có chán ghét với Bạch Tiểu Thuần, hiện tại còn có hiểu lầm cũng đã hóa giải nhưng vẫn cảm thấy chán ghét khó hiểu, nhất là Bạch Tiểu Thuần được Đại Thiên Sư an bài thành giám sát sứ giống như quên Cự Quỷ Vương, điểm này làm nàng không vui.
Hôm nay lại biết rõ chúng ân lệnh, nếu đổi thành lúc khác nàng sẽ hiểu ra vấn đề, lúc này nàng không suy nghĩ được gì, vẫn ở trong trạng thái đần độn, cho nên nàng như con trâu điên đánh tới, trên đường, Cự Quỷ Vương cũng truyền âm với nàng, Hồng Trần Nữ không thèm nhìn, trong lòng chỉ có suy nghĩ thu thập Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần giật mình, hắn còn tưởng rằng là Đại Thiên Sư phái người đến bắt hắn, không nghĩ tới là Hồng Trần Nữ đã lâu không xuất hiện, hắn vội vàng lui về phía sau và muốn giải thích.
- Tử Mạch, ngươi hãy nghe ta nói...
- Câm miệng! Vong ân phụ nghĩa, ta hỏi ngươi, có phải chúng ân lệnh là kế sách của ngươi hay không?
Hồng Trần Nữ tức giận lên tiếng, vừa nói vừa bước vào trong phủ giám sát, tay phải nâng lên điểm về phía Bạch Tiểu Thuần.
Khí tức Thiên Nhân chấn động bộc phát, một cột sáng bắn thẳng về phía Bạch Tiểu Thuần.
- Ngươi nghe ta giải thích...
Bạch Tiểu Thuần bảo hộ tốt hồn Bạch Hạo liền bay về phía sau, hắn tránh cột sáng
nhưng vô cùng chật vật, còn chưa chờ hắn nói xong liền bị Hồng Trần Nữ cắt lời, nàng cuồng bạo tấn công hắn.
Hồng Trần Nữ thân là Thiên Nhân sơ kỳ đỉnh phong, hiện tại lại ra tay toàn lực, Tiểu Thuần căn vốn cũng không phải đối thủ, nhất là vừa mới thi triển Bất Diệt Đế Quyền cho nên đang trong trạng thái khôi phục, tu vi cũng giảm sút không ít.
Hồng Trần Nữ tức giận không giảm, lúc thấy Bạch Tiểu Thuần tránh đi liền bấm niệm pháp quyết, nàng cầm một đóa liên hoa là pháp bảo tùy thân, sau đó ý chí vô thượng hàng lâm và bao phủ quanh người nàng.
- Ngươi bà điên kia, thực cho rằng bản giám sát sứ sợ ngươi sao?
Bạch Tiểu Thuần hét lớn, thần niệm bạo phát, thi khôi chung quanh ngẩng đầu lên, chúng bộc phát sát khí kinh người, cũng không xuất động toàn bộ, đại hán giáp bạc bộc phát uy áp Thiên Nhân liền bay về phía Hồng Trần Nữ, theo sau còn có một thi khôi chuẩn Thiên Nhân.
Ba người đánh nhau, tiếng nổ vang vọng bốn phía, Hồng Trần Nữ điều khiển liên hoa bức lui hai thi khôi, tu vi bản thân bị đột phá thất bại cắn trả cho nên rất cuồng bạo, đầu óc mơ hồ không rõ, vì vậy nàng biết rõ mình không có khả năng giết Bạch Tiểu Thuần nhưng nội tâm tức giận, cho rằng đối phương vong ân phụ nghĩa, là bạch nhãn lang cho nên muốn ra tay đánh đối phương một trận.
Hai thi khôi cũng không tầm thường, nàng lập tức tránh né chúng, Bạch Tiểu Thuần không làm gì khác, hắn quát lớn.
- Bày trận, phong ấn bắt nàng cho ta.
Hắn vừa lên tiếng, chín thi khôi nửa bước Thiên Nhân bay lên gia nhập cuộc chiến, cùng lúc đó năm ngàn thi khôi bay lên cao hình thành đại trận, một tấm lưới phong ấn lớn bao phủ Hồng Trần Nữ.
Trong khoảng thời gian ngắn tiếng nổ mạnh rung trời chuyển đất vang lên, Hồng Trần Nữ bị vây khốn trong trận, sắc mặt nàng khó coi, chán ghét Bạch Tiểu Thuần càng lớn, toàn lực điều khiển liên hoa muốn giết ra một con đường, nàng vừa xuất quan, lại bị cắn trả, hiện tại giao chiến lâu đã theo không kịp, ngay cả liên hoa cũng có khi không nghe lời.
Đổi lại lúc khác không xem vào đâu, lúc đối mặt với đại hán giáp bạc và đại hán giáp đen, bọn chúng vô cùng nhạy cảm và nắm bắt chiến cơ thành thục, lúc ra tay oanh kích tứ phương, sắc mặt Hồng Trần Nữ tái nhợt, cho dù đầu óc mơ hồ nhưng cũng hiểu mình lỗ mảng, vào lúc vừa xuất quan, đầu óc không linh hoạt lại đi gây sự với Bạch Tiểu Thuần.
Nàng không nghĩ tới thi khôi của Bạch Tiểu Thuần đã không phải ba ngàn, mà là năm ngàn, thậm chí càng có đại hán giáp bạc tu vi Thiên Nhân.
- Trong thời gian ta bế quan đã xảy ra rất nhiều việc...
Hồng Trần Nữ cau mày, nàng lúc trước không áp chế nổi lửa giận trong lòng mình, hiện tại sắc mặt khó coi, sau khi lui về phía sau, lúc này phong ấn của năm ngàn thi khôi tới quá mạnh.