Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1194: Tiểu ca ca


trước sau

- Vỡ cho ta!

Rầm rầm rầm...

Dưới sự ngạc nhiên của Công Tôn Uyển Nhi, thiên địa chấn động, tiếng nổ vang vọng. Quầng sáng màu đen kia vốn bị Hồng Trần Nữ giãy dụa, đã suy yếu vô cùng, lúc này lại nhận thêm một quyền kinh thiên động địa, mạnh ngang Thiên Nhân của Bạch Tiểu Thuần, nó liền ầm ầm vỡ vụn ra!

Ngay khi đó, sinh cơ của Hồng Trần Nữ lúc trước bị hấp thu cũng tản ra. Chúng là của Hồng Trần Nữ, lúc này lại quay về với nàng giống như con cái phụng dưỡng cha mẹ vậy. Còn một phần nhỏ cũng dung nhập vào trong cơ thể Bạch Tiểu Thuần, giúp cho Bất Tử Cốt của hắn đột phá Lực Cốt Cảnh Nhất trọng thiên, Nhị trọng thiên rồi đạt đến Tam trọng thiên!

Mái tóc Hồng Trần Nữ cũng trở lại màu đen, nếp nhăn trên trán cũng biến mất, dung nhan tuyệt đẹp được khôi phục. Hơi thở nàng lộ ra sự kích động hiểm tử cầu sinh, tinh thần mạnh mẽ chấn động. Sau khi mở mắt ra, ánh mắt Hồng Trần Nữ lộ ra kì mang, hai tay nâng lên, bấm niệm pháp quyết, ấn tay xuống mặt đất, hướng về phía Công Tôn Uyển Nhi, lúc này đã bị thu nhỏ chỉ bằng một bàn tay.

- Tử Mạch!

Đánh ra một chỉ xong, Hồng Trần Nữ cũng phun ra một ngụm máu tươi, rơi vào hôn mê.

Hồng Trần Tử Mạch!

Đây mới là đòn sát thủ cuối cùng của Hồng Trần Nữ, dùng tu vi Thiên Nhân cùng tiêu hao thọ nguyên mới có thể thi triển. Hai tiếng Tử Mạch vừa dứt, ngay khi tay phải nàng chỉ về phía Công Tôn Uyển Nhi, một màn sương đỏ từ trên người nàng tràn ra, bao phủ toàn bộ cơ thể Công Tôn Uyển Nhi.

Thân thể Công Tôn Uyển Nhi thu nhỏ càng lúc càng nhanh, trong chớp mắt đã trở thành người tí hon, bị vô số khóa sắt trực tiếp lôi vào trong tòa thành nhỏ như lòng bàn tay!

Tòa thành kích cỡ như lòng bàn tay, nhưng trong mắt Công Tôn Uyển Nhi lúc này vô cùng sống động, chân thực. Bốn phía người qua lại tấp nập, một chiếc xe ngựa cuốn theo bụi đường lao nhanh qua người Công Tôn Uyển Nhi, như muốn che đi tầm nhìn của nàng.

Đây chính là... Hồng Trần Tử Mạch!

Thành trì này nửa hư nửa thực, dường như là huyễn thành, kì thực lại là một cái... Động Thiên phong ấn!

Thần thông này khiến cho người bị phong ấn trong thành rơi vào trầm mê, không thể tự chủ, rất khó tìm đường thoát ra, thậm chí nếu thi triển đến mức cao nhất thì có thể hóa thành một thế giới hư ảo!

Công Tôn Uyển Nhi trầm lặng, ngước lên nhìn hai "người khổng lồ" Bạch Tiểu Thuần cùng Hồng Trần Nữ, bỗng nàng nở nụ cười.

Dù cho Bạch Tiểu Thuần đã lợi dụng mặt nạ che đậy, nhưng ngay khi hắn ra tay, nàng đã nhận ra khí tức của hắn!

- Tiểu ca ca...

Công Tôn Uyển Nhi dáng cười tươi đầy quỷ dị, phát ra thanh âm khanh khách, tiếng cười từ trong huyễn thành truyền ra bốn phương tám hướng.

Bạch Tiểu Thuần nội tâm hoảng hốt, tiếng cười kia làm cho hắn tê cả da đầu, hô hấp dồn dập, hắn hiểu được, thần thông này chỉ sợ là không phong ấn Công Tôn Uyển Nhi được quá lâu. Về mặt chiến lực, hắn thật sự không thể đối mặt Công Tôn Uyển Nhi vô cùng quỷ dị này.

Ngay lập tức Bạch Tiểu Thuần ôm cổ Hồng Trần Nữ đang hôn mê, quay người, bộc phát ra tốc độ cực hạn, hóa thành cầu vồng, nhanh chóng bỏ chạy về phía xa.

Ở sau lưng Bạch Tiểu Thuần, tòa huyễn thành kia rơi xuống đất. Ở trong đó tiếng cười của Công Tôn Uyển Nhi vẫn vang vọng, nàng nhân lúc ý thức của mình còn tỉnh táo, nâng tay phải lên, bấm niệm pháp quyết, chỉ một cái vào thi thể Lôi Sơn, lồng ngực thủng một cái lỗ khổng lồ, vốn đang nằm bất động trong hố sâu ở phía đằng xa.

Ngay lập tức thi thể gã mở mắt ra, đôi mắt vốn không có chút thần thái nào lại bắt đầu có một vệt hắc mang lập loè, thân thể khôi ngô như núi của gã đột ngột từ dưới hố sâu đứng lên!

Lôi
Sơn lao ra, mặt đất chấn động, tiếng nổ vang lên. Máu thịt trên lồng ngực của hắn nhúc nhích, chỗ đó vốn bị đánh thủng một lỗ lớn nhưng trong chớp mắt đã khôi phục như thường. Lôi Sơn mặt vẫn không chút biểu tình nhìn về hướng Bạch Tiểu Thuần bỏ chạy.

- Bắt hắn...về cho ta!

Bên trong Huyễn thành, khuôn mặt Công Tôn Uyển Nhi đang từ từ bị bụi đất che kín, thanh âm cũng đứt quãng, đến lúc hoàn toàn biến mất. Tới khi xuất hiện ở đầu đường Huyễn Thành, lúc này đôi mắt nàng lần đầu xuất hiện vẻ mờ mịt.

Đắm chìm trong Hồng Trần Tử Mạch phong ấn!

Bên ngoài, hắc mang trong mắt Lôi Sơn càng đậm hơn, không chút chần chờ, bạo xuất toàn lực, như hóa thành tia chớp, nhanh chóng đuổi theo hướng Bạch Tiểu Thuần bỏ chạy!

Tốc độ gã cực nhanh, âm thanh phá không đầy chói, đến hư vô ở xung quanh cũng trở nên vặn vẹo! Phía trước hắn mấy ngàn dặm, Bạch Tiểu Thuần đang thở hổn hển, cõng theo Hồng Trần Nữ hôn mê, tốc độ cũng là triển khai đến cực hạn.

Hình thành tàn ảnh, xuyên thẳng qua hư vô.

Bạch Tiểu Thuần lấy ra ngọc giản truyền âm, không ngừng liên hệ Cự Quỷ Vương, nhưng tin tức thủy chung không truyền ra được, hiển nhiên phạm vi xung quanh đây đều bị Công Tôn Uyển Nhi dùng thủ đoạn nào đó phong ấn hết thảy.

Bạch Tiểu Thuần đang lo lắng ảo não thì bỗng cảm nhận được thân thể mềm mại của Hồng Trần Nữ sau lưng chợt run lên cứng ngắc. Lập tức hắn biết rằng, đối phương đã tỉnh dậy.

- Thả ta xuống, ta tự đi!

Hồng Trần Nữ yếu ớt lên tiếng, nàng phát hiện mình tỉnh lại trên lưng của Bạch Tiểu Thuần thì vô cùng khó chịu.

- Câm miệng, đều tại ngươi không chịu nghe lời ta, hiện tại đừng có làm lãng phí thời gian của lão tử. Còn muốn tự đi? Ngươi bây giờ đứng còn không vững!!

Bạch Tiểu Thuần nội tâm tức giận, tay phải vỗ một cái thật mạnh Chu Tử Mạch ở sau lưng...

Cảm giác mềm mại làm cho Bạch Tiểu Thuần đang uể oải lo lắng, cũng không khỏi rung động.

- Ngươi!!

Hơi thở của Chu Tử Mạch vốn đang suy yếu liền trở nên dồn dập. Nàng vừa bị Bạch Tiểu Thuần quát tháo, giờ lại bị hắn vỗ mông, tâm tình nàng phản ứng kịch liệt. Thế nhưng nàng vốn đang suy yếu, tâm thần mơ hồ, hơi thở đứt quãng, lại rơi vào hôn mê lần nữa trên lưng Bạch Tiểu Thuần.

- Hừ, nếu không phải nể mặt Cự Quỷ lão ca, ngươi cho rằng ta muốn cứu ngươi sao. Cứ mỗi lần thấy ta là lại nghiêm mặt, đằng đằng sát khí, giống như ta thiếu nợ tiền của ngươi ấy.

Bạch Tiểu Thuần hừ lạnh một tiếng, không có thời gian để ý tới Hồng Trần Nữ, tăng thêm tốc độ, hướng về xa xa bay nhanh.

Hắn đã nhận ra, Lôi Sơn ở sau lưng mình mấy ngàn dặm cũng đang lấy tốc độ cực nhanh truy kích đến. Đối với Lôi Sơn, Bạch Tiểu Thuần nội tâm cũng rất phức tạp, hắn biết đối phương đã chết, giờ chỉ tồn tại như một thi khôi mà thôi.

Hắn càng hiểu rõ loại thi khôi này căn bản là đánh không chết!!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện