Cả bờ Nam khiếp sợ. Những đệ tử từng biết qua Bạch Tiểu Thuần lúc trước bỗng có cảm giác Bạch Tiểu Thuần trước mặt cực kỳ lạ lẫm, hoàn toàn khác so với người vẫn bắt bọn hắn gọi là Bạch sư thúc ti tiện, khiến người khác muốn đáng cho hắn một trận trước kia.
Từ bờ Bắc truyền tới rất nhiều tiếng hít thở dồn dập. Tất cả đệ tử bờ Bắc đều ngơ ngác nhìn Bạch Tiểu Thuần. Trong lòng mỗi người đều có kinh ngạc vô cùng. Trước đây, trong mắt họ, Bạch Tiểu Thuần nhờ vô sỉ mà chiến thắng mấy trận nhưng hiện giờ, tất cả đều sửng sốt, hít vào mấy ngụm khí lạnh.
Trên sân thượng, hai mắt Trịnh Viễn Đông lộ ra kỳ mang. Các chưởng tọa của mấy ngọn núi ở bên cạnh cũng ngưng trọng. Ánh mắt Lý Thanh Hậu có một tia vui vẻ. Hắn nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần vừa có cảm giác tự hào, lại thấy thật ấm áp.
Những trưởng lão còn lại đều trở nên nghiêm trọng.
Giữa không trung, Thượng Quan Thiên Hữu phun máu tươi, trong mắt ánh lên một tia mờ mịt. Hắn không tin nổi là mình lại thua, hơn nữa là hắn đã thua bởi vì xem thường đối phương. Điều này là một sự sỉ nhục lớn đối với hắn, hơn cả vết thương hắn đang mang. Hắn không cam lòng. Tự mắt thấy thân thể mình đang rơi ra khỏi đài chiến đâu, hắn gào lên mấy tiếng thê lương.
“Bạch Tiểu Thuần, trận chiến của chúng ta còn chưa kết thúc!”
Nói xong, hắn cắn lưỡi phun ra một búng máu tươi, dùng mắt thường cũng có thể thấy được tóc hắn đã héo rũ đi một ít. Hai tay hắn bấm niệm pháp quyết rất nhanh, toàn thân run rẩy. Từ vị trí thiên linh tuôn ra một luồng sáng màu đỏ (huyết quang).
Huyết quang ngập trời, sau đó hóa thành một thanh huyết kiếm!
“Là Bản Mệnh Kiếm trong Thập đại bí pháp!” Có rất nhiều người ngay lập tức nhận ra, hô lên thất thanh.
“Địa sát trận!” Thượng Quan Thiên Hữu liều lĩnh bấm niệm pháp quyết, hướng về Bạch Tiểu Thuần chỉ một cái. Thanh huyết kiếm nổ vang, hóa thành vô số sợi tơ máu đan xen tạo thành một trương võng kiếm bay về phía Bạch Tiểu Thuần.
Những nơi nó đi qua truyền ra tiếng xé gió bén nhọn, nhưng Bạch Tiểu Thuần lại chỉ ngẩng đầu, nâng tay phải lên chỉ một cái.
Một chỉ này khiến hư vô phía trước hắn trở nên vặn vẹo. Một cái tử đỉnh khổng lồ bỗng xuất hiện, ngưng tụ rất thật, thậm chí đồ án phía trên hiện ra rất rõ ràng như một cái đỉnh thực thụ, không giống chút nào với một cái đỉnh được huyễn hóa ra.
“Tử khí hóa đỉnh! Trời ạ…!”
“Quá chân thực rồi! Đây không phải là Tử khí hóa đỉnh bình thường mà đã đạt tới giai đoạn thứ hai rồi.” Đệ tử của bờ Nam kinh hãi hô lên, nhát là những đệ tử tới từ Tử Đỉnh Phong, thần sắc càng sửng sốt.
Đệ tử bờ Bắc đứng đó cũng nhốn nháo, tất cả đều hít vào khí lạnh. Trong mắt bọn họ, cái tử đỉnh va chạm với huyết sắc kiếm trận tạo thành tiếng nổ đinh tai nhức óc. Thượng Quan Thiên Hữu phun ra một ngụm máu lớn, cười thảm một tiếng sau đó bị cuốn văng ra ngoài.
Thần sắc Bạch Tiểu Thuần vẫn như thường. Hắn đứng trên chiến đài, đang nhìn đại đỉnh dần tiêu tán trên bầu trời thì từ trong đám người của bờ Bắc, Quỷ Nha bước ra, ánh mắt chứa đầy dị mang, nhanh chóng bay lên chiến đài.
“Thượng Quan Thiên Hữu đã không còn lực tái chiến, như vậy càng bớt đi rườm rà. Ngươi tới cùng ta đánh một trận đi!”
Vừa nói xong, toàn thân Quỷ Nha bay lên từng trận hắc vụ (sương mù màu đen) vờn quanh bốn phía. Đám hắc vụ hóa thành rất nhiều Lệ quỷ gào rú mà bay hướng về phía Bạch Tiểu Thuần.
Mỗi Lệ quỷ đều mang bộ dạng dữ tợn, tóc tai bù xù, toàn thân da xanh, còn có những thi hài đã mục nát không biết bao nhiêu năm rồi, mang theo đầu lâu của chính mình lao tới, khung cảnh cực kỳ đáng sợ.
Toàn bộ đài chiến đấu bị bao phủ bởi Tử khí khiến cho đệ tử hai bờ sông cảm thấy lạnh lẽo tận đáy lòng.
Cùng lúc đó, từ trong đám đệ tử có nhiều thân ảnh bay ra, thần sắc ngưng trọng. Bọn họ không phải đệ tử ngoại môn mà là đệ tử nội môn. Bọn họ xuất hiện là vì trận Thiên kiêu chiến cuối cùng này.
Trên đỉnh Chủng Đạo Sơn, bốn vị Thái thượng trưởng lão cũng dùng thần thức quét qua, ngưng tụ trên đài chiến đấu để theo dõi.
Giờ phút này, tất cả mọi người đều tập trung về trận chiến này!
Bạch Tiểu Thuần quay người, chăm chú nhìn Quỷ Nha. Thần sắc của hắn trở nên ngưng trọng. Lần Thiên kiêu chiến này, Quỷ Nha xuất thủ mấy lần, thực lực thể hiện ra quả thực quá kinh người. Gần như chỉ một kích đã suýt giết chết Lữ Thiên Lỗi, hơn nữa đối phương mới chỉ dùng tới bảy thành lực lượng. Nếu bộc phát ra hết, sức mạnh ấy khó mà tưởng tượng được.
Ngay lúc Bạch Tiểu Thuần nhìn Quỷ Nha, con mắt Quỷ Nha lóe lên u mang (tia sáng âm u), tay phải hắn nâng lên chỉ về phía Bạch Tiểu Thuần. Cùng lúc ấy, đất trời nổ vang, bên người Quỷ Nha bỗng xuất hiện một Quỷ trảo khổng lồ to bằng nửa đài chiến đấu, kéo theo tiếng xé gió và khí thế kinh người lao thẳng về phía Bạch Tiểu Thuần.
Tốc độ của nó cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã tới gần. Bạch Tiểu Thuần nâng tay phải lên rồi nắm thật chặt, toàn thân phát ra ngân quang lóng lánh, hướng về Quỷ trảo mà đánh ra một quyền.
Từ xa nhìn lại, thân thể Bạch Tiểu Thuần nhỏ bé, so sánh với Quỷ trảo to lớn kinh người thì không thấm vào đâu nhưng quả đấm của hắn đụng cham với móng vuốt trong nháy phát thì phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa, đinh tai nhức óc.
Uỳnh! Uỳnh uỳnh!...
Âm thanh như sấm cuồn cuộn truyền ra khắp bốn phía khiến đệ tử ngoại môn hai bên đài chiến đấu vội rút lui, thần sắc hoảng sợ. Có không ít người vị chấn động khiến cho đầu váng mắt hoa.
Lực lượng lớn tuôn ra từ giữa nắm đấm của Bạch Tiểu Thuần cùng va chạm với móng vuốt Quỷ trảo tạo nên những âm thanh ken két, sau đó Quỷ trảo xuất hiện từng khe nứt rồi dần dần lan ra khắp toàn bộ. Trong nháy mắt sau đó, Quỷ trảo khổng lồ bị vỡ thành năm bảy mảnh.
Rất nhiều sương mù màu đen tản ra bốn phương tám hướng. Cả đài chiến đấu chấn động, trong mắt Quỷ Nha lóe lên tinh mang, thân thể chấn động lùi ra sau một bước, sau đó mạnh mẽ đạp xuống một cước.
Mặt đất dưới chân Bạch Tiểu Thuần xuất hiện một vùng rạn nứt lớn. Hắn đứng đối diện với Quỷ Nha, sắc mặt lúc này hơi phớt hồng, thân thể cũng bị bức lui về sau một bước, tay phải lóe lên ngân quang lóng lánh nhưng nhìn kỹ sẽ thấy bàn tay đang run rẩy khe khẽ.
Đệ tử ở xung quanh sau khi nhìn thấy một màn đối chiến vừa rồi thì đều hít vào mấy ngụm khí lạnh. Dù là bờ Bắc hay bờ Nam, toàn bộ đều kinh hãi, sau đó xôn xao nghị luận.
“Cái này… Bạch Tiểu Thuần mạnh như vậy sao?”
“Hắn ngang sức với sư huynh Quỷ Nha? Ta nhớ ra rồi. Năm đó Lạc Trần gia tộc làm phản, hắn vượt cấp giết địch, từ trong cửu tử nhất sinh trở về, cứ tưởng rằng chỉ là chuyện truyền miệng khoa trương mà thôi. Hiện giờ xem ra…”
“Lần đầu tiên ta được thấy có đệ tử có thể ngạnh kháng một trảo của Quỷ Nha đấy!”
Những đệ tử nội môn đều kinh hãi