Thời gian trôi qua...
Phiến sương mù này tồn tại mấy canh giờ mới chậm rãi tiêu tán, người bước ra đầu tiên là Hồng Trần Nữ.
Sắc mặt nàng hồng nhuận phơn phớt và nhíu đôi mi thanh tú, giống như khi đi ra thân thể không khỏe, trong mắt có phức tạp, nàng quay đầu nhìn sương mù mỏng manh sau lưng, nàng dậm chân một cái bất chấp đau đớn, nàng hừ một tiếng mang theo xấu hổ bay nhanh, sau đó biến mất phía chân trời.
Sau khi Hồng Trần Nữ đi chừng một nén nhang, sương mù biến mất và lưu lại một đống bừa bộn.
Dưới cây đại thụ, Bạch Tiểu Thuần ngơ ngác ngồi ở chỗ kia, đôi mắt vô thần, da mặt co giật.
- Quá thô bạo...
Bạch Tiểu Thuần khóc không ra nước mắt, sau một lúc lâu hắn mặc y phục vào.
- Nàng nhất định đã cố ý! Chẳng lẽ ta mê người như vậy còn bị nàng đại phát thú tính, cố ý dùng Phát Tình Đan đến đẩy ngã ta...
Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây nội tâm bi thương, cũng có một ít đắc ý, nhất là trong đầu nhớ lại cảnh tượng kiều diễm liền hưng phấn.
- Bỏ đi bỏ đi, chuyện này xem như cho Chu Tử Mạch một câu trả lời.
Bạch Tiểu Thuần thở dài một tiếng, hắn bắt đầu thu thập vật phẩm trong rừng cây, một lần nữa xuất ra một túi trữ vật và đổi một bộ quần áo rời di.
- Phát Tình Đan, thật sự là quá tổn hại...
Bạch Tiểu Thuần lần đầu tiên cảm thấy năm đó mình không nên sáng tạo ra Phát Tình Đan, dĩ vãng hắn cho rằng sẽ dùng đan dược cho kẻ khác, hôm nay lại bị chính mình dính đòn, nhớ tới ý chí giãy dụa lúc trước thì hắn lại nhớ tới Chu Nhất Tinh.
- Vẫn là Nhất Tinh lợi hại, năm đó ta cho hắn ăn nhiều như vậy nhưng hắn vẫn nhịn xuống.
Bạch Tiểu Thuần cảm khái bay ra khỏi rừng nhiệt đới, không bao lâu tìm đến Tống Khuyết, Tống Khuyết vẫn không dám tới gần sơn mạch và chờ ở nơi này, giờ phút này nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần xuất hiện và nhìn thấy gương mặt Bạch Tiểu Thuần hồng nhuận phơn phớt, bộ dạng bất đắc dĩ thì hắn ngạc nhiên.
Tống Khuyết không hỏi nhiều, hắn đoán nhất có quan hệ với Hồng Trần Nữ, hắn xem ra, mặc kệ chuyện gì thì hắn biết Bạch Tiểu Thuần không có quả ngon để ăn.
Cứ như vậy Bạch Tiểu Thuần và Tống Khuyết bay qua sơn mạch, bọn họ càng lúc càng gần Sinh Mệnh cấm khu.
Thời gian cực nhanh, đảo mắt lại qua vài tháng, trong nửa tháng qua bởi vì càng ngày càng vui vẻ, hơn nữa hồn tu không nhiều, cho dù có nhìn thấy tu vi chấn động của hai người liền tránh xa.
Trên đường đi cũng có không ít bộ lạc, nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần cùng Tống Khuyết bay trên trời thì nhanh chóng quỳ bái.
Càng tới gần biên giới Man Hoang thì bộ lạc càng nguyên thủy, thậm chí Tống Khuyết nhìn thấy có bộ lạc theo mẫu hệ, nữ tử bên trong cao lớn uy vũ, bộ dáng dữ tợn, thậm chí có không ít thân thể vô cùng khổng lồ.
Tống Khuyết lần đầu tiên nhìn thấy dã man cùng nguyên thủy như thế,, hắn cũng nhìn thổ dân bên trong vài lần, sau khi chú ý tới Bạch Tiểu Thuần cùng Tống Khuyết liền kính sợ như thần linh.
Trừ việc đó ra Tống Khuyết nhiều lần phát hiện Bạch Tiểu Thuần thường xuyên ngẩn người, trong mắt nhiều lần mang theo dư vị, trong lòng hắn thật hiếu kỳ không biết trên người Bạch Tiểu Thuần xảy ra chuyện gì, hai người càng đi càng xa.
- Chẳng lẽ hắn đã giết Hồng Trần Nữ?
Tống Khuyết nghĩ tới đây liền giật mình, hắn không dám hỏi nhiều, âm thầm hạ quyết tâm, một khi không ổn sẽ bỏ chạy thật xa.
Cứ như vậy Tống Khuyết càng cảnh giác, Bạch Tiểu Thuần và hắn bay trên bầu trời, không ngừng tới gần Sinh Mệnh Cấm Khu, sau khi cách Sinh Mệnh Cấm Khu chừng ba ngày lộ trình, bỗng nhiên Bạch Tiểu Thuần dừng tiến lên, hắn vốn có bộ dạng ngẩn ngơ liền biến thành kinh ngạc, hắn nhìn về phương xa, dưới một ngọn núi có tồn tại một bộ lạc thổ dân.
Đó là tiểu bộ lạc thổ dân mẫu hệ, trong bộ tộc nữ tính chiếm cứ chủ đạo, cho dù
chiến đấu hay sinh tồn đều là như thế, nam tính trong bộ lạc yếu thế, dường như chỉ dùng làm công cụ sinh sôi.
Trong tiểu bộ lạc này thổ dân không nhiều lắm, chỉ có gần trăm, chín thành trong đó là nữ thổ dân, chỉ có rất ít tám chín nam thổ dân, mỗi một người đều gầy gò, vừa vặn thể cốt rất lớn, chỉ có điều bộ dạng hữu khí vô lực, lười nhác ngồi trong bộ lạc, bọn chúng thỉnh thoảng nói vài câu.
Cách bọn họ không xa, tại nơi có đống cổ chồng chất, trên đống cỏ có một nam tử đang ngồi, nam tử này không phải thổ dân, mà là hồn tu, chỉ có điều trên người mặc váy cỏ và vô cùng gầy yếu, bộ dạng da bọc xương và bẩn thỉu, tràn đầy thê thảm chật vật, hắn nhìn trời với đôi mắt vô thần, bộ dạng không lưu luyến sinh tử.
Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần nhìn nam tử, sững sờ một lúc.
- Khuyết nhi, ngươi có cảm nhận khí tức quen thuộc hay không?
Bạch Tiểu Thuần ngạc nhiên hỏi thăm, Tống Khuyết nghe vậy sững sờ, hắn đứng giữa không trung và dùng thần thức dò xét.
- Thần Toán Tử!!
Tống Khuyết hít sâu một hơi, vẻ mặt không dám tin, phải biết rằng Bạch Tiểu Thuần thông qua Bạch Hạo tìm kiếm tu sĩ năm đó lưu lạc trong Man Hoang, chỉ có điều tu sĩ Man Hoang rất nhiều, Bạch Hạo là Minh Hoàng nhưng hôm nay mới kế vị, hắn vẫn chưa khống chế được Minh Hà chi lực, hơn nữa mục tiêu không có gì đặc biệt vì vậy tìm kiếm không kết quả.
- Thật sự là Thần Toán Tử!
Bạch Tiểu Thuần vui cười, thân thể bay thẳng tới bộ lạc thổ dân, Tống Khuyết nhanh chóng theo sau, cũng bay tới không trung bộ lạc.
Bọn họ xuất hiện làm thổ dân kinh hoàng, liên tục quỳ trên mặt đất cúng bái, càng có không ít nữ thổ dân cao lớn tráng kiện cũng chạy ra, bọn họ quỳ lạy Bạch Tiểu Thuần cùng Tống Khuyết trên bầu trời như thần linh.
Bộ lạc này thú vị, Bạch Tiểu Thuần lập tức nhìn ra đầu lĩnh bộ lạc là nữ thổ dân, thân thể chấn động có thể so với Kết Đan.
Về phần Thần Toán Tử, đôi mắt vô thần, sau khi nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần cùng Tống Khuyết liền sững sờ, thân thể run rẩy và mở to mắt giống như cảm giác mình nhìn lầm, cũng có cảm giác như đang nằm mơ, hắn dùng sức dụi mắt, hắn muốn xác định chính là Bạch Tiểu Thuần cùng Tống Khuyết, Thần Toán Tử nhảy lên.
- Tống Khuyết!
- Bạch Tiểu Thuần!
Thần Toán Tử run rẩy, hắn kích động không thể ức chế, nước mắt chảy xuống, trong mắt kêu to hoảng hốt.
- Cứu ta! Cứu ta!!
Những thổ dân bốn phía sững sờ Bạch Tiểu Thuần kinh hỉ, tay phải nâng lên điểm vào hư không, thân thể Thần Toán Tử bay lên không trung, Bạch Tiểu Thuần ra tay làm thổ dân trong bộ lạc kính sợ, không dám ngăn cản chút nào.
- Rốt cuộc các ngươi đã tới!! Ta... Ta sắp điên rồi, trời ạ, đây là thật sao, ta tính toán cho mình rồi, nhất định sẽ có người tới cứu ta... Ta chờ vài chục năm rồi, ta cho rằng không thể đợi được các ngươi...