Lý Vận Linh trợn tròn mắt. Phó Nhiễm tin rằng bà phải cực kỳ yêu thương Minh Thành Hữu, nếu không đã chẳng nhìn cô bằng ánh mắt ấy.
Ngược lại, Minh Thành Hữu thì không hề lên tiếng. Phó Nhiễm không cần nhìn cũng biết sắc mặt anh chẳng khá khẩm hơn là bao, bàn tay áp sát eo cô lúc trước còn nóng rẫy, phút chốc đã lạnh lẽo như có một lớp băng ba tấc dính vào vải vậy. Lý Vận Linh cũng không ngồi yên được nữa, lớp trang điểm hoàn hảo cũng không che giấu được cơn phẫn nộ trong lòng bà: "Tiểu Nhiễm, con thật sự định để Thành Hữu đi bộ đội ư?".
"Mẹ, con cảm thấy có thể rèn luyện và trải nghiệm chưa chắc đã là chuyện xấu. Hơn nữa bố cũng đã mấy chục năm trời làm lính, thói quen sinh hoạt trước giờ luôn rất nề nếp, vừa có lợi cho sức khỏe vừa tốt cho tâm hồn, chẳng phải sao?"
Minh Vân Phong bỗng chốc cảm thấy cơn giận nguôi đi quá nửa, sắc mặt u ám cũng hòa nhã hơn: "Tôi có ba thằng con trai mà không thằng nào hiểu chuyện được bằng Tiểu Nhiễm. Làm lính thì có gì không tốt? Cả thiên hạ này đều do người lính một tay bảo vệ đấy!".
Hai vị sỹ quan ngồi đối diện cũng liên tục gật gù. Minh Vân Phong thấy Phó Nhiễm ngoan ngoãn đứng ở một bên, còn Minh Thành Hữu thì chẳng ra làm sao, bình thường chắc chắn Phó Nhiễm đã chịu không ít tủi hổ. Nghĩ tới đây, ông không tránh khỏi cảm thấy có phần áy náy. Nếu thật sự để con bé đợi chờ thêm vài ba năm, há chẳng phải càng khó mở lời?
"Nếu hai đứa khẩn trương sinh cho bố một đứa cháu nội, vậy thì chuyện này chấm dứt ở đây. Còn nếu không, dù mày đã ba mươi tuổi, bố vẫn sẽ quăng mày vào doanh trại!"
Sau khi buông lời nghiêm khắc, bấy giờ Minh Vân Phong mới dẫn mọi người đứng dậy ra về. Minh Thành Hữu thấy ông cất bước, gần như không hề nghĩ ngợi gì, lập tức một mình đi lên gác.
Lý Vận Linh nâng chiếc tách tử sa lên nhấp một ngụm trà, rồi ngước mắt nhìn Phó Nhiễm: "Tiểu Nhiễm, con qua đây ngồi đi".
Phó Nhiễm vẫn nghiêm chỉnh ngồi sát bên cạnh Lý Vận Linh: "Mẹ, con biết mẹ định hỏi chuyện gì. Lúc đó cơn giận của bố đang bùng lên tận đầu. Nếu con một mực nói đỡ cho Thành Hữu thì chỉ là thêm dầu vào lửa. Bây giờ nói gì thì nói, chuyện này coi như cũng đã tạm yên".
Phó Nhiễm cụp mắt xuống, thật ra trong lòng đang thầm khinh bỉ chính mình. Nói dối mà cũng không đỏ mặt, không hồi hộp. Thật ra từ tận đáy lòng, cô rất mong Minh Vân Phong có thể xách Minh Thành Hữu vào quân đội, nhưng thật không ngờ về sau ông lại nể mặt cô mà giữ lại mối họa kia? Cô há chẳng phải vừa tự bê đá đập vào chân mình ư?
Nói cho cùng, vẫn là vì Minh Vân Phong không đành lòng.
Lý Vận Linh hài lòng vỗ vỗ mu bàn tay Phó Nhiễm. Những ai biết cách bảo vệ Minh Thành Hữu đều sẽ trở thành người tốt trong mắt bà. "Tiểu Nhiễm à, con hiểu ý bố con rồi chứ? Có một đứa con sẽ là bùa hộ mệnh tốt nhất".
Phó Nhiễm đáp qua loa cho có lệ. Lý Vận Linh định bụng quay về sẽ tìm Minh Vân Phong tiếp tục vỗ về, thế nên cũng không ở lại Y Vân Thủ Phủ quá lâu.
Khi Phó Nhiễm đi vào phòng, Minh Thành Hữu vừa tắm xong đi ra ngoài, khoác trên người một chiếc áo tắm màu trắng, mái tóc vừa gội cũng chỉ được lau qua bằng khăn mặt. Đôi chân anh nhàn nhã xuôi theo mép giường, anh cầm điều khiển từ xa bật ti vi lên.
Nhưng rất không may, chuyện anh đấm người đã ầm ĩ cả thành phố, muốn không chiếm trang nhất cũng khó.
Minh Thành Hữu bình thản chuyển kênh khác, kể từ lúc Phó Nhiễm vừa xuất hiện trong phòng anh đã nhìn theo cô. Phó Nhiễm ngồi yên xuống bên kia giường. Nhưng cô có thể cảm nhận được hai con mắt nóng như lửa đốt đang trừng trừng nhìn sau lưng mình. Cô ngồi một lúc thì buộc phải đi tắm rửa vì đã lăn lộn bên ngoài cả một buổi tối.
Khi cô trở lại phòng ngủ lần thứ hai, Minh Thành Hữu tinh thần tăng cao, đang ngồi khoanh chân trên sofa chơi game. Phó Nhiễm đau đầu như búa bổ, khắp người mỏi mệt, cô chỉ muốn nằm bẹp xuống giường ngủ một giấc cho đã đời. Nhưng người đàn ông kia rõ ràng không định để cô được như ý muốn, ngược lại anh còn bật nhạc game to đến mức ngoài kia cả phố đều nghe thấy.
Cô trằn trọc mãi không yên, bịt chặt hai tai lại vẫn không có hiệu quả, rồi lại tiếp tục kéo chăn trùm kín đầu.
Một tiếng sau...
Phó Nhiễm hai mắt sưng vù, tâm tình cũng trở nên bực bội vì âm thanh Minh Thành Hữu cố ý tạo ra. Cô tung chăn, ngồi dậy: "Minh Thành Hữu!".
Đối phương không thèm đoái hoài.
Phó Nhiễm mặc chiếc áo ngủ mỏng tang đi về phía sofa. Cô cũng không nói nhiều chỉ nhẹ nhàng buông một câu: "Thẩm Ninh giờ đang nằm trong bệnh viện, chưa biết sống chết thế nào, anh vẫn còn tâm tư chơi game sao?".
Khuôn mặt điển trai của Minh Thành Hữu chợt cứng đờ. Anh quay đầu, vài giọt nước lạnh lẽo nơi chân tóc vung vào mu bàn tay Phó Nhiễm. Anh đặt máy game xuống, rồi tắt âm thanh đi. Minh Thành Hữu giữ chặt Phó Nhiễm rồi kéo cô tới bên cạnh: "Tôi không chỉ có tâm trạng chơi cái này, tôi còn muốn chơi cái khác kìa".
Đừng tưởng thường ngày trông anh là thằng bắng nhắng đào hoa, thật ra... đúng là vô tâm vô tính.
Phó Nhiễm càng ngày càng cảm thấy cô gái nào chết trong tay anh cũng đều phí đời.
Minh Thành Hữu đung đưa chiếc máy game trong tay, nhìn cô chằm chằm tới mức Phó Nhiễm cũng thấy bẽn lẽn. Cô đang định đứng dậy thì người đàn ông đã một tay ấn cô trở về ghế, lồng ngực khẩn trương chèn ép một Phó Nhiễm hoàn toàn không có khả năng chống đỡ.
Trước nay đối với những trò thân mật của anh,