Cửa xe mở rộng.
Cánh tay dài của Minh Thành Hữu vẫn quấn quanh bả vai Phó Nhiễm. Ai không biết chuyện, liếc qua nhìn lại còn tưởng là một đôi đang tình cảm mặn nồng.
Ngón tay anh mảnh dẻ, bình thường nhất định là một người rất tỉ mỉ, từng đầu móng tay đều được cắt giũa vừa vặn. Ngón trỏ gõ nhè nhẹ lên phần vai trắng trẻo như ngọc của cô. Anh có thể cảm nhận được khí lạnh toát ra từ lòng bàn tay.
Cô lạnh.
Gió lạnh như nước đá cắt qua da thịt, Phó Nhiễm dù đã khoác áo choàng vẫn không thể ngăn lại cảm giác tê tái sắc nhọn này.
Chú Vương là một người rất giỏi quan sát sắc mặt người khác, định nâng cửa lên.
"Chú để đó."
"Dạ?" Chú Vương hơi tròn mắt, cẩn thận quan sát biểu cảm của Minh Thành Hữu qua gương chiếu hậu.
"Tôi nóng." Anh đánh đôi mắt lạnh nhạt ra ngoài cửa sổ, nhưng cánh tay đang ôm vai cô vẫn không nhúc nhích: "Tôi cần chút gió để hạ hỏa".
"Dạ."
Tới giờ, Phó Nhiễm vẫn chưa nói một lời.
Anh bốc hỏa, cũng phải thôi. Chưa biết chừng chuyện tốt đẹp đang dang dở, chỉ còn một bước nữa thôi thì lại bị quấy rầy. Nhìn vẻ sốt ruột của anh, chắc hẳn ngọn lửa đã bị châm lên không thể dập xuống.
Phó Nhiễm hứng cái lạnh, bờ môi mỏng như lưỡi dao của Minh Thành Hữu bất ngờ áp sát vành tai cô, hơi nóng theo lời nói phả ra khiến làn da mỏng manh bên gò má không thể yên ổn: "Cô quả là giỏi đấy, chưa có ai dám đâm tôi một nhát sau lưng như vậy đâu".
Đôi môi anh đào của cô từ từ xao động, ánh đèn nhuốm màu cảnh đêm rọi sáng vào trong đáy mắt. Phó Nhiễm nghiêng đầu, bờ môi bất ngờ kề sát môi anh: "Tôi là vợ chưa cưới của anh, anh muốn vụng trộm thì đừng làm trước mặt tôi, âm thầm lén lút là được. Còn nếu không, lần sau chưa biết chừng tôi sẽ đâm thẳng một nhát trước mặt anh đấy".
Ha.
Người đàn ông bật ra một chữ đơn giản. Anh gật đầu, nhưng vẫn ép chặt cô vào góc chết chỗ cửa sổ. Người con gái này thật sự sẽ làm được, anh không cần phải hoài nghi, ban nãy cũng đã mắc lừa cô rồi.
Chiếc xe màu sâm panh xuyên qua vườn hoa tư nhân cỡ lớn, màu xanh thẫm của bể bơi hòa hợp cùng những ngọn đèn trang trí rực rỡ nổi bật. Phó Nhiễm chỉ cảm thấy gò má sáng bừng lên, trong giây phút cô nheo mắt lại, chiếc xe đã dừng hẳn.
Cô theo sau Minh Thành Hữu, bước xuống xe.
Phó Nhiễm hơi ngẩng đầu lên. Tiền tài và quyền thế của nhà họ Minh quả nhiên đúng như người bên ngoài vẫn đồn đại, khoa trương tới mức mỗi một bậc thềm mà mọi người giẫm lên đều được dày công thiết kế. Hai chiếc cột Roma điêu khắc hình đầu rồng tụ hội đứng riêng rẽ hai bên trước cửa lớn, cánh cửa bằng gỗ lim vững chắc, sáng bừng, nhìn một cái có thể thấy ngay phòng khách đèn đuốc sáng choang.
Minh Thành Hữu đi vào trước: "Chào bố, mẹ".
Lý Vận Linh nghiêm mặt, nghiến răng chỉ tay về phía con trai: "Con thật là!".
"Mẹ, con mệt rồi, lên gác nghỉ trước đây." Nói xong, đôi chân dài mảnh khảnh ấy đã đi thẳng tới trước bậc cầu thang, thậm chí còn không định nhìn Phó Nhiễm lấy một cái. Hai ông bà Minh thấy Minh Thành Hữu đi lên gác, lúc này mới dồn ánh mắt về phía Phó Nhiễm: "Tiểu Nhiễm, chuyện ban nãy là thế nào?".
Chuyện đã bày ra trước mặt rồi mà vẫn còn hỏi, chẳng qua là muốn giúp Minh Thành Hữu lấy lại thể diện.
Phó Nhiễm chỉ còn cách lặp lại.
"Tiểu Nhiễm à, con biết đấy, Thành Hữu còn trẻ, hay trái tính trái nết. Khi nào nó chơi bời chán rồi nhất định sẽ một lòng một dạ với con. Con yên tâm, mẹ sẽ quản lý nó."
"Vâng, con cảm ơn mẹ."
"Đính hôn rồi thì chúng ta đều là người một nhà, tối nay con ngủ trong phòng Thành Hữu. Quy tắc của nhà họ Minh lúc trước mẹ đã nói với con rồi. Khi nào con có thai, dù Thành Hữu không đồng ý, mẹ cũng sẽ áp giải nó tới Cục dân chính. Không còn sớm nữa, đi nghỉ ngơi đi."
Cái quy định này của nhà họ Minh mà bị lộ ra ngoài chắc chắn sẽ trở thành scandal lớn nhất trong giới thượng lưu.
Căn biệt thự độc lập này là không gian riêng tư của Minh Thành Hữu. Lý Vận Linh gọi quản gia Tiêu đã gần năm mươi tuổi tới cùng với những giúp việc khác. Sau khi để Phó Nhiễm gặp mặt từng người một, lúc này bà mới khoác tay chồng là Minh Vân Phong trở về nơi ở của họ.
Phó Nhiễm lẻ loi một mình, đứng dựa vào cầu thang, đôi dép lê dưới chân dường như cũng thể hiện thân phận của nữ chủ nhân. Vóc người cô yểu điệu, gương mặt xinh đẹp, bất giác để lộ ra một vẻ phong tình khiến người ta khó mà chống đỡ. Cô bằng tuổi với Minh Thành Hữu, đều mới hai tư.
Vô tình, Phó Nhiễm nhìn thấy quản gia Tiêu thò đầu ra khỏi phòng ngủ. Ánh mắt hai người chạm nhau, quản gia Tiêu khó mà che giấu được nét mặt ngượng ngập, bèn dứt khoát lên tiếng: "Thiếu phu nhân còn chưa ngủ ạ?".
"Quản gia Tiêu, chúng tôi mới đính hôn thôi, bà cứ gọi tên tôi là được."
"Thưa thiếu phu nhân, đây là việc phu nhân dặn dò."
Phó Nhiễm cũng không cố chấp nữa, thấy quản gia Tiêu không có ý định quay trở lại phòng, lúc ấy cô đành phải bước lên.
Cánh cửa phòng Minh Thành Hữu rộng mở như đang đợi cô sa đầu vào lưới. Tiếng bước chân giẫm lên nền nhà có chút nặng nề. Phó Nhiễm nín thở, chẳng hiểu sao trong