Phó Nhiễm đi ra khỏi hiệu thuốc, uống một hớp nước khoáng trôi tuột viên thuốc tránh thai xuống bụng. Trước trán vẫn còn những lọn tóc chưa kịp khô, như dính chặt vào đầu mày cô vậy.
Cô tiện tay gạt ra, rồi cầm ô đi ra ngoài.
"Chị?" Một chất giọng không chắc chắn mang theo gió lạnh vọng tới. Phó Nhiễm quay người, nhìn thấy cô gái người gầy nhỏ từ trong hiệu thuốc lao như bay ra ngoài: "Chị, đúng là chị thật rồi, ban nãy em đã định gọi chị rồi".
"Vưu Hựu, sao em lại ở đây?"
"Em đi mua thuốc cho mẹ." Vưu Hựu khoác chặt lấy tay Phó Nhiễm: "Chị, em nhớ chị chết đi được. Mấy hôm trước em có qua phòng làm việc nhưng không có chị ở đó".
Phó Nhiễm giương cao ô cho cả hai người nép mình: "Gần đây chị có việc bận, có phải thím bị ốm không?".
"Đều tại thời tiết quái đản này, cả nhà em đều bị lây cảm cúm của nhau. Chị, em với chị Nhụy Nhụy không chơi nổi với nhau. Chị ấy cũng chẳng buồn để tâm tới em. Mẹ em suốt ngày nói nhớ chị, hay chị cùng về nhà với em đi."
Phó Nhiễm và Vưu Hựu từ nhỏ đã chơi với nhau, quan hệ dĩ nhiên vô cùng thân thiết. Cô nghĩ cũng đã tháng rồi chưa tới đó, vừa hay đang đi lại lững lờ như một hồn ma nên dứt khoát gật đầu.
Họ đi mua một ít hoa quả. Vưu Hựu tính tình cởi mở, mặc dù chỉ mới 19 tuổi nhưng rất hiểu chuyện, nói chuyện rất hợp với Phó Nhiễm.
"Chị, ban nãy em gọi điện thoại cho mẹ rồi, bố mẹ em giờ đang gói sủi cảo." Vưu Hựu khoác tay Phó Nhiễm đi thong dong trên đường. Vừa đi qua ngã tư họ bỗng nhìn thấy một chiếc BMW màu đen đỗ ngang chắn đường của hai người. Cửa xe lập tức bị mở ra rất mạnh rồi đóng sầm lại, bước xuống là một chàng trai cũng tầm tuổi Vưu Hựu: "Vì sao anh gọi điện thoại cho em em không bắt máy? Sao em lại trốn anh?".
"Lý Thâm, lần trước tôi đã nói rõ ràng với anh rồi, bây giờ tôi chỉ muốn học tập..."
"Anh sẽ không làm ảnh hưởng em đâu."
"Anh đã làm ảnh hưởng đến tôi rồi đấy. Tôi không thích anh, anh nghe rõ chưa?" Mặt Vưu Hựu lạnh hẳn đi, gò má trắng nhợt ra, không biết là vì quá lạnh hay vì quá giận: "Chị, chúng ta đi thôi".
Thiếu niên phía sau đứng dựa vào cửa xe. Đợi tới khi đi xa rồi, Phó Nhiễm mới lên tiếng: "Có chuyện gì thế?".
"Chị, con thỏ trắng là em sắp bị con sói lớn là cậu chủ kia làm phiền chết rồi. Bố mẹ em mà nhìn thấy kiểu gì cũng hiểu nhầm là hai người có chuyện, đánh chết em mất thôi." Vưu Hựu rầu rĩ mặt mày. Phó Nhiễm nhẹ nhàng xoa đầu con bé. Mới có 19 tuổi đã xinh xắn nhường này, chẳng trách người người nhòm ngó.
"Vưu Hựu của chúng ta ngoan lắm. Bây giờ nên lấy việc học làm trọng, mấy chuyện linh tinh khác không cần nghĩ nhiều."
Nhà họ Vưu cách hiệu thuốc không xa. Đi bộ khoảng mười lăm phút, Phó Nhiễm nhìn thấy chú đang đứng trước cửa cầu thang chờ đợi. Cô rảo nhanh bước chân tiến tới: "Chú!".
"Tiểu Nhiễm, sao con lại đi dép lê ra ngoài đường thế này. Mau, sáng nay thím còn nhắc tên con đấy."
Chú thím tính cách đều ôn hòa, một người không thích nói nhiều, còn người kia thì một khi đã mở máy nói, tuyệt đối không thể dừng lại.
"Tiểu Nhiễm, ăn nhiều một chút, trông con dạo này gầy đi kìa. Nào nào, đây là sủi cảo nhân rau cải. Còn cái này là nấm hương, đậu khô..."
"Thím, con ăn đủ rồi, con không ăn nhiều vậy được đâu."
Vưu Hựu ngồi bên cạnh bụm miệng cười, giúp Phó Nhiễm lấy thêm gia vị: "Mẹ, chị Nhụy Nhụy đến con chẳng thấy mẹ nhiệt tình thế này chút nào. Chắc chắn là mẹ cũng giống con, thích chị Tiểu Nhiễm".
Thím mỉm cười tiếp tục gắp sủi cảo cho Phó Nhiễm: "Tiểu Nhiễm, con sống ở bên đó có quen không?".
Phó Nhiễm không biết thím muốn hỏi nhà họ Minh hay nhà họ Phó. Cô cắn một miếng sủi cảo, đáp qua loa: "Vẫn ổn ạ".
Cô không quen nói nhiều. Khi có thể cười được, cô tuyệt đối không lãng phí dù chỉ một giọt nước mắt.
Ăn cơm xong, chú pha cho mỗi người một tách trà. Bốn người chen nhau ngồi trong gian phòng khách không mấy rộng rãi. Chiếc ti vi 29inch đang phát những tin tức có thể xảy ra bên cạnh mình bất kỳ lúc nào, không có bất kỳ dụng cụ sưởi ấm nào. Nhưng bốn bức tường gạch đã đủ chắn mọi mưa gió bên ngoài. Nâng tách trà lên, Phó Nhiễm chỉ cảm thấy hơi ấm truyền từ lòng bàn tay đi khắp cơ thể.
Minh Thành Hữu lái xe ra ngoài điên cuồng tìm một vòng, cuối cùng vẫn phải viện cớ để gọi một cuộc tới nhà họ Phó. Người nhận máy là người giúp việc, nói rằng từ sau hôm sinh nhật, Phó Nhiễm không về lại nhà lần nào nữa.
Màn đêm âm u mù mịt, lan dần tới cửa sổ hai bên xe. Chiếc Maybach màu đen được bao bọc dưới ánh đèn đường vàng vọt. Con đường phía trước như một luồng khí độc khiến chiếc xe mất hoàn toàn cảm giác phương hướng. Minh Thành Hữu nhìn chăm chăm về phía xa nhưng không cảm nhận được bất kỳ cái bóng nào thuộc về Phó Nhiễm.
Khi quản gia Tiêu gọi điện tới, giọng nói của bà ta trở nên