Số lượng người tham gia không hề ít, ánh đèn trên sàn nhảy biến hóa không ngừng, các hiệu ứng trên sân khấu đạt tới độ hoàn hảo, từng chùm đèn Led hắt xuống đỉnh đầu, khiến những linh hồn ẩn khuất dưới lớp thể xác của bao con người ở đây rục rịch sống dậy.
Đôi mắt hoa đào tuyệt đẹp của Minh Thành Hữu hơi nheo lại, ung dung điềm đạm thả người tựa vào sofa như một bậc đế vương. Đây là vương quốc của anh, là địa bàn để anh tranh hùng xưng vương xưng bá. Mặc cho bao kẻ cố gắng né tránh, trốn còn chẳng kịp, cuối cùng vẫn chỉ trở thành một con thú săn trong tay anh mà thôi.
Mấy trò này, Huống Tử không bao giờ chơi. Nói theo cách của cậu ấy thì, cậu ấy biết mình là ai và đứng ở đâu.
Nhưng cô bạn gái cậu ấy dắt theo hôm nay lại là người từng giành được giải thưởng trong cuộc thi khiêu vũ của thanh thiếu niên quốc tế. Thấy Huống Tử chủ động lùi sau, cô ấy dĩ nhiên cũng rất vui mừng được đứng ngoài làm giám khảo.
Phó Nhiễm ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh Minh Thành Hữu, thực lực chênh lệch chỉ cần nhìn một cái là ra. Không ít người cũng là dân nghiệp dư. Minh Thành Hữu cũng giống như cô, ngồi một bên không tham gia thi đấu. Sau khi đội thắng cuộc được xác định, anh mới đứng dậy nắm tay cô bạn nhảy: "Em nghỉ ngơi một lát".
Cô gái mặt đỏ bừng, quyết chen vào giữa Phó Nhiễm và Minh Thành Hữu: "Anh ba, nghe đồn anh nhảy rất đẹp, lát nữa anh phải chỉ dạy em đấy".
Minh Thành Hữu chỉ im lặng mỉm cười, lòng bàn tay vỗ nhè nhẹ lên mu bàn tay đối phương, chơi trò mờ ám gian tình một cách thành thạo, điêu luyện.
Anh chàng vừa thắng cuộc sau khi cười đùa với người ngồi bên xong thì đi về phía Phó Nhiễm. Giọng anh ta trầm ấm, tướng mạo cũng ưa nhìn hiếm có: "Chị dâu có sở trường về kiểu nhảy gì?".
Minh Thành Hữu không quay đầu nhìn, nhưng Phó Nhiễm đã liếc thấy một nụ cười rướn lên bên khóe môi anh. Cô ngước lên nhìn thẳng vào ánh mắt đầy kỳ vọng của anh chàng kia: "Xin lỗi, tôi không biết khiêu vũ".
Người đàn ông tỏ vẻ sửng sốt không hề giấu giếm. Lát sau, anh ta lại khẽ cười, nói: "Chị dâu... đúng là khiêm tốn".
"Hình như tôi nhỏ tuổi hơn anh thì phải." Phó Nhiễm không thích danh xưng này, nên không buồn giữ thể diện cho anh ta, dù chỉ là lời nói.
Người đàn ông cúi đầu cười khẽ, cầm ly rượu trên bàn lên nhấp một ngụm. Không phải anh ta không nghe ra mùi thuốc súng nồng nặc trong câu nói của Phó Nhiễm: "Tốt xấu gì cũng nhảy đại một bài cho hợp cảnh, tôi lớn từng này rồi nhưng chưa bao giờ cởi quần cởi áo trước mặt mọi người đâu".
Phó Nhiễm nhìn chằm chằm ly rượu trong tay người đàn ông. Minh Tranh biết rõ cô biết khiêu vũ. Một câu nói của anh ấy đã khiến cục diện rơi vào thế khó xử dường này. Dựa vào đâu anh ấy cho rằng cô có thể thắng được Minh Thành Hữu chứ?
Sau khi nghỉ ngơi khoảng nửa tiếng, Minh Thành Hữu dắt tay bạn nhảy đứng dậy bước vào sàn. Phó Nhiễm cũng không phải người õng ẹo. Nhảy một bài thôi mà, hà tất phải khiến cho tất cả mọi người phải mất thể diện, sau này gặp mặt nhìn nhau như kẻ thù chứ: "Tôi muốn đi thay bộ quần áo".
"Để tôi đưa cô vào phòng thay đồ."
Bên trong cơ man các loại đầm khiêu vũ, chuẩn bị đầy đủ các loại kích cỡ khác nhau. Sau khi thay xong quần áo, bước ra khỏi phòng thay đồ, Phó Nhiễm đứng thẳng, dựa lưng vào tường. Cách nhau một bức tường, những tiếng huýt sáo và những âm thanh nhiệt tình hứng khởi từ sàn nhảy phát ra không ngừng vọng vào lỗ tai. Trên đỉnh đầu có một bóng đen lướt qua. Cô tỉnh lại, nhìn người đàn ông đứng dựa vào khung cửa bên cạnh mình.
"Cô không thích mấy nơi như thế này phải không?"
Phó Nhiễm có một sức phòng vệ rất mạnh mẽ với người lạ. Cô cúi đầu nhìn đôi giày nhảy vàng sáng lấp lánh dưới chân, không đáp.
"Thật ra tôi cũng chẳng thích." Người đàn ông rút bao thuốc lá ra. Bật lửa đã được đưa lên miệng. Anh ta nhìn Phó Nhiễm, cuối cùng vẫn cất đi: "Nhưng hết cách, cô muốn dựa vào người khác kiếm cơm, thì luôn phải nghĩ đủ mọi cách để lấy lòng người ta. Ghét thì đã sao? Tự sống thanh cao chẳng đổi được cho cô một cuộc sống ăn sung mặc sướng mà cô cần".
Phó Nhiễm ngẩng đầu nhìn người đàn ông. Anh ta chưa nhiều tuổi, đoán chừng khoảng 28, ánh mắt cương nghị, nhưng vẫn hùa theo đám người kia nịnh bợ Minh Thành Hữu. Phó Nhiễm chẳng biết diễn tả cảm xúc trong lòng mình hiện tại là gì.
Nhìn mà xem, Minh tam thiếu thân thế hiển hách, còn trẻ tuổi mà đến một người đi theo như cô cũng được ăn hôi nghe tiếng "chị dâu" rồi.
Phó Nhiễm nghe thấy những tiếng ngợi khen rần rần trong lòng mình. Thấy tiếng nhạc cũng đã gần kết, cô nói: "Đi thôi".
Minh Thành Hữu vẫn mặc bộ vest như khi mới tới. Cũng chỉ có anh mới không cần thay trang phục khiêu vũ mà vẫn thể hiện được hoàn toàn khả năng của mình. Huống Tử và mọi người đã đứng đó chúc mừng trước, cả một đám con gái vây xung quanh bị anh quyến rũ đến thất điên bát đảo.
Phó Nhiễm chọn một bộ váy khiêu vũ lệch vai màu vàng cam nổi bần bật,