Nhà hàng Italia nằm ở con đường nổi tiếng trong thành phố Nghênh An, mang một phong cách Tây rất tao nhã, không đến mức khách khứa chật các bàn, nhưng ai đã đến đây một lần rồi thì chắc chắn sẽ tới lần thứ hai.
Từ hoàn cảnh đến con người, đều có điểm độc đáo của nó.
Minh Thành Hữu đã đặt bàn từ sớm, toàn bộ nhà hàng đều được thông báo trước, từng cột La Mã trong nhà hàng đều được trang hoàng đẹp đẽ. Phó Nhiễm thích ngồi ở vị trí gần cửa sổ, thông qua khung cửa sổ sát sàn khổng lồ là có thể nhìn thấy tuyết trắng xóa vô bờ bến bên ngoài.
Cô chống tay lên cằm, trong lúc nhàn rỗi chợt nghe thấy tiếng đàn piano từ cách đó vài trăm bước vòng tới. Cô đánh mắt nhìn về phía nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy trên hành lang rộng của tầng hai có đặt một chiếc dương cầm màu đen, một người đàn ông và một cô gái đang ngồi cạnh nhau. Màu trắng tột cùng và màu đen tuyệt đỉnh hóa ra có thể như hình với bóng đến vậy. Phó Nhiễm từ từ ngồi thẳng lưng, nhìn thấy bàn tay trái của cô và bàn tay phải của người đàn ông đang phối hợp nhịp nhàng, bản nhạc thanh thoát nhẹ nhàng bật ra từ những ngón tay.
Khi nhạc dạo từ từ vang lên, Phó Nhiễm nhận ra đó là bài "Tựa như tình yêu" của Tiêu Á Hiên.
Điệu nhạc mang theo nỗi niềm ai oán, hờn tủi khó nói thành lời, bay ngược cơn gió tràn đi khắp ngóc ngách trong nhà hàng. Rất nhiều người đã tạm dừng việc ăn uống và trò chuyện để yên lặng lắng nghe.
Khúc nhạc đã ngắt mà dư âm như vẫn còn đọng mãi.
Người đàn ông nắm tay cô gái kia đứng dậy. Hai người họ men theo cầu thang cuốn đi xuống tầng một, bây giờ Phó Nhiễm mới nhìn thấy rõ khuôn mặt của hai người họ.
Người đàn ông có khuôn mặt góc cạnh gợi cảm, mái tóc đen ngắn, sạch sẽ gọn gàng, đôi mày sắc được giấu dưới lọn tóc mái. Cô gái để buông mái tóc dài ở sau lưng, làn da trắng trẻo, trông cực kỳ xinh xắn, nhìn như vậy quả thực là một đôi hoàn hảo.
Thật trùng hợp, vị trí của họ ở ngay bên cạnh.
Khi ngồi xuống, người đàn ông đã chú ý thấy ánh mắt Phó Nhiễm, anh ta vẫn tỏ ra bình thản. Sau khi nhìn thấy Minh Thành Hữu, anh ta còn nhẹ nhàng giơ ly rượu lên tỏ ý mời.
Minh Thành Hữu đáp lại rồi khẽ nhấp một ngụm rượu.
Phó Nhiễm đè thấp giọng: "Anh quen họ à?".
"Không gọi là quen."
Phó Nhiễm nhìn sang bên cạnh, nhìn thấy anh chàng kia cắt đĩa bít tết đâu ra đấy rồi đặt trước mặt cô gái. Cô không khỏi ngưỡng mộ: "Nhìn xem, người đàn ông tốt biết bao".
Khi cô gái giơ tay lên, chiếc vòng bạch kim trên tay trượt xuống. Vì ngồi sát gần, Phó Nhiễm nhìn rất rõ một vết sẹo xấu xí đáng sợ nằm trên tay cô ấy. Cô không kiềm chế được vẻ ngỡ ngàng trong ánh mắt. Sợ nhìn nhau lại ngượng ngập, cô bèn cầm ly rượu bên cạnh lên, uống một ngụm.
"Tôn, anh quen họ à?" Ở bàn bên, cô gái cũng hỏi một câu y hệt.
"Em quên rồi à. Có một lần cậu ấy đi đường đâm phải em, chẳng phải em còn khen cậu ấy đẹp trai sao?" Duật Tôn khẽ nhếch môi: "Ở thành phố Nghênh An có ai không biết Minh tam thiếu? Sau này rồi sẽ có cơ hội giáp mặt".
Mạch Sênh Tiêu gật đầu như hiểu như không, việc của anh ấy, cô ấy cũng ít khi gạn hỏi.
"Nhìn thế đủ rồi đấy, em cũng thật là to gan."
Phó Nhiễm quay lại đáp: "Nam thanh nữ tú có ai không thích ngắm chứ".
"Ăn cơm của em đi."
Sắc nữ!
Duật Tôn và Mạch Sênh Tiêu ra về trước. Phó Nhiễm vô tình hỏi: "Anh biết đánh đàn không?".
Minh Thành Hữu uể oải dựa lưng vào ghế sau: "Việc đó thì có gì khó đâu? Em không biết hả?".
Phó Nhiễm thành thật trả lời: "Em không biết thật".
Ở nhà họ Vưu suốt 20 năm, đừng nói là học đàn dương cầm, cho dù muốn lại gần sờ một chút cũng là việc xa xỉ.
"Em thấy hai người vừa nãy đánh hay thật, nhất định là từ nhỏ đã học dương cầm. Em chưa thấy anh đánh đàn bao giờ, anh ở trình độ nào rồi?" Phó Nhiễm chỉ coi đây như một đề tài trò chuyện vu vơ, Minh Thành Hữu thì cố tình tảng lờ: "Anh cả có biết chuyện em biết khiêu vũ không?".
Anh chuyển chủ đề sang phía Minh Tranh, mức độ nhảy vọt này thật khiến người thường khó mà theo kịp. Phó Nhiễm bực bội buông dĩa xuống: "Anh định nói gì?".
"Anh chỉ bỗng nhiên nhớ lại lời anh ấy nói tối đó, con người anh ấy làm việc gì cũng khiến người khác không nắm bắt được."
Phó Nhiễm cảm thấy cổ họng ngưa ngứa, có lẽ vì nhiệt độ ở đây quá cao: "Anh không thích anh ấy lắm, đúng không?".
"Thế em có thích Vưu Ưng Nhụy không?" Minh Thành Hữu lạnh nhạt mà nghiêm túc nhìn cô. Trái tim Phó Nhiễm thắt lại,