Sau khi giao thông ngã tư được thông suốt, tần suất các xe qua lại cũng thưa hơn, cô nghe thấy một tiếng phanh xe gấp gáp vang lên bên tai.
Phó Nhiễm vội vàng quay đầu, một giọng đàn ông lo lắng vọng tới: "Tiểu Nhiễm, em làm sao thế này?".
Cô mở mắt ra, tầm nhìn mơ hồ tới mức không thấy được bóng người trước mặt. Minh Tranh xòe ô ra, bước xuống xe, giơ cao ô lên che kín đỉnh đầu Phó Nhiễm, tay kia khoác lấy cánh tay cô. La Văn Anh ngồi ở ghế lái phụ cũng xuống xe giúp đỡ: "Sao lại ướt rượt cả thế này?".
"Anh à, em lạnh." Răng Phó Nhiễm va lập cập vào nhau.
Minh Tranh cởi luôn áo vest khoác lên người cô: "Sao lại đỗ xe ở đây?".
"Xe hỏng rồi."
"Xe hỏng mà em không biết đường ngồi vào xe gọi cứu hộ giao thông à?" Minh Tranh nắm chặt bàn tay lạnh như đá của cô: "Sao lại ra nông nỗi này hả!".
La Văn Anh rút khăn giấy lau mặt cho cô, thấy khóe mắt cô đỏ rực như vừa khóc.
"Cảm ơn cô."
Minh Tranh vòng tay qua ôm lấy vai cô, đưa cô về phía xe mình. La Văn Anh đi qua với lấy túi xách trên ghế lái phụ: "Để em tự bắt xe về nhà, anh mau đưa Tiểu Nhiễm về nhà đi, em thấy có lẽ cô ấy bị cảm rồi".
"Dù sao cũng tiện đường, thời tiết này không dễ bắt xe, với lại em cũng uống kha khá rượu rồi."
"Thôi được rồi." La Văn Anh cũng không cố chấp, chỉ kéo cửa sau ra ngồi.
Trong xe đang bật một bài nhạc tiếng Anh vui vẻ. Ba người không ai nói câu nào. Phó Nhiễm ngồi yên để tự bình tĩnh lại nên cũng im lặng. Cô dứt khoát nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Đã gần đến nhà họ La, sau khi La Văn Anh xuống xe, Minh Tranh mới lên tiếng: "Tiểu Nhiễm, rốt cuộc em làm sao vậy?".
"Thật sự không sao."
Cô không muốn nói nhiều.
"Từ ngày Thành Hữu quay lại, em rất lạ."
Phó Nhiễm chợt mở mắt ra: "Không liên quan gì đến anh ấy".
Thấy Minh Tranh không nói, cũng không nổ máy đi tiếp, mấy giờ Phó Nhiễm mới buồn bã lên tiếng: "Tới bây giờ, cuối cùng em cũng hiểu khi một người suy sụp, thảm hại nhất, được một bàn tay chìa ra nắm lấy là việc quan trọng nhường nào. Cho dù nó không có quá nhiều sức lực, cho dù nó chẳng thể kéo được anh ấy lên khỏi cảnh khốn cùng".
Sắc mặt Minh Tranh trở nên lạnh lùng và khó nắm bắt. Anh vuốt ngón trỏ qua bờ môi, nhìn qua gương chiếu hậu thấy đôi mắt hẹp dài của mình nheo lại thành một đường cong nguy hiểm: "Tiểu Nhiễm, em có hối hận lúc trước đã rời xa cậu ta không?".
Cô không lập tức lên tiếng ngay, Minh Tranh những tưởng cô đang do dự: "Em hãy nghĩ lại xem vì sao năm xưa mình ra đi".
Cũng phải.
Phó Nhiễm cạn kiệt sức lực lấy tay bưng mặt: "Em không hối hận".
"Tiểu Nhiễm, khoảng thời gian em và Thành Hữu chung sống, e rằng không chỉ là sự dựa dẫm đơn giản, em có tình cảm với cậu ta rồi, đúng không?"
Phó Nhiễm nhắm mắt lại ngả ra sau ghế: "Em mệt lắm rồi".
"Khoản vay đợt 2 của Khiếm Khôn vẫn bị mắc từ lâu. Anh biết trong chuyện này có người giở trò. Tiểu Nhiễm, nếu có một ngày anh và cậu ta thật sự đấu nhau một mất một còn, em sẽ giúp ai?"
Phó Nhiễm vẫn chỉ có câu đó: "Em không giúp ai hết".
...
Chiếc siêu xe Bugatti Veyron của Hermès giương oai giễu võ khắp thành phố, đi đến đâu cũng trở thành trung tâm của sự chú ý. Trong căn biệt thự độc lập, từ xa đã nghe được tiếng động cơ của nó gào rú. Vưu Ưng Nhụy bày từng món ăn cầu kỳ của bữa tối lên mặt bàn. Chiếc siêu xe lái vào trong biệt thự, không bao lâu sau, một người đàn ông bước ra.
Vưu Ưng Nhụy mỉm cười ra đón: "Huống Tử, lại mang nó ra ngoài tán gái đó hả?".
"Ôi, ăn nói kìa. Anh muốn trải nghiệm tốc độ của nó, để biết thế nào gọi là kích thích, hiểu không?" Huống Tử tiện tay ném chiếc chìa khóa cho Vưu Ưng Nhụy.
"Dĩ nhiên là em hiểu, nhưng mấy trò chơi kích thích kiểu này em xin kiếu, hết hồn luôn."
"Tam thiếu đâu?"
"Tầng hai."
Sau khi đặt chìa khóa lên mặt bàn uống nước, Vưu Ưng Nhụy đi vào bếp bảo người giúp việc bưng món canh đã hầm xong đặt lên bàn: "Huống Tử, hôm nay coi như anh có phúc ăn".
"Thế à?" Huống Tử kéo ghế ra không hề khách khí: "Vậy anh phải thể hiện bản lĩnh của thùng nước gạo".
Đúng lúc đó, Minh Thành Hữu mặc quần áo ngủ đi từ trên gác xuống: "Lại tới ăn chùa đấy à?".
"Sao anh có thể nói như vậy chứ?" Huống Tử bắng nhắng gác chân lên: "Trước kia em vất vả diễn cùng anh như vậy, anh không trả thù lao thì thôi, em còn bị người ta chửi là đồ vong ân bội nghĩa, em dễ dàng sao?".
"Đúng là không dễ dàng." Vưu Ưng Nhụy rót đầy rượu cho anh ta: "Nhưng anh cũng kiếm được không ít hời mà? Được hời còn mạnh miệng".
"Hai người ấy à..." Huống Tử chỉ tay vào họ: "Trời sinh một cặp".
Minh Thành Hữu ngồi đối diện với Huống Tử, uể oải dựa vào lưng ghế. Bầu không khí náo nhiệt và thoải mái. Huống Tử ngẩng đầu nhìn anh, nhưng phát hiện anh không hoàn toàn hòa mình vào bữa ăn này, ánh mắt trôi nổi bất định, lạc lõng vô cùng.
"Tam thiếu?"
Vưu Ưng Nhụy ngồi bên tay trái Minh Thành Hữu. Cô đeo một chiếc găng tay dùng một lần để bóc vỏ tôm cho anh. Huống Tử chìa bát ra: "Cho anh trai vài con đi".
Minh Thành Hữu nghe thấy hai chữ "anh trai", bàn tay đang cầm đũa chợt cứng đờ. Vưu Ưng Nhụy khẽ cười: "Muốn ăn, về mà bảo hồng nhan tri kỷ của anh bóc cho".
"Xì."
Huống Tử gắp được hai gắp, bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì. Anh ta ra vẻ thần bí: "Kể cho hai người nghe một chuyện rất thú vị, bảo đảm nghe xong khí thế ngút trời như chọi gà".
Vưu Ưng Nhụy nhíu mày: "Anh ví von kiểu gì vậy?".
"Hai người đoán xem hôm nay trên đường về, tôi đã gặp ai?"
Minh Thành Hữu không buồn điên với anh ta. Còn Vưu Ưng Nhụy thì hùa theo hỏi: "Ai vậy?", nhưng cũng không hứng thú lắm.
Huống Tử ghé qua, giữ không khí hồi hộp tới mức cao nhất: "Phó Nhiễm!".
Vưu Ưng Nhụy đang bóc tôm chợt khựng lại, đánh mắt nhìn sang Minh Thành Hữu. Ngược lại anh rất bình thản, tựa hồ như nghe tên của một người không quen biết.
"Có thể xe của cô ta đã bị hỏng, đỗ ở bên đường. Chao ôi, cái dáng vẻ đáng thương đó hai người không được nhìn thấy đâu, cả người ướt sũng. Nhìn thấy xe của tôi, cô ta liền đứng sững tại chỗ, trông cứ như đang khóc ấy. Chắc là mong tôi ra tay nghĩa hiệp, cô ta tưởng ai cũng là Quan Âm tái thế đấy à. Tôi tăng tốc lái vọt đi, bắt cho cô ta bùn đất đầy mặt, mẹ kiếp, thật là đã đời!" Huống Tử nói đến đắc ý quên cả hình tượng, đôi đũa trong tay còn không ngừng đập xuống bát: "Lúc cô ta tâm cơ, đắn đo cho tương lai của mình sao không nghĩ tới ngày hôm nay?".
Vưu Ưng Nhụy không lên tiếng bình luận.
Minh Thành Hữu mỉm cười: "Ăn nhiều vậy vẫn không chặn được cái miệng của cậu".
"Một chuyện sung sướng đã đời như vậy, đáng để chúc mừng." Huống Tử nâng ly rượu lên, nhưng lại thấy hai người đối diện không có động tĩnh gì.
Minh Thành Hữu rút khăn giấy ra lau tay, hỏi bâng quơ: "Gặp ở chỗ nào?".
"Ngã tư đường Ngân Đô và Nam Xa."
Vưu Ưng Nhụy nhìn thấy đáy mắt Minh Thành Hữu trầm xuống khó mà hiểu nổi.
Sau khi