Phó Nhiễm mở hé cửa ra. Cô đứng bên cạnh cửa, phản bác lại anh giống như mọi lần khi anh gọi cô như vậy: "Tôi không phải là Vưu Nhiễm".
Minh Thành Hữu cũng không lên tiếng nữa, chỉ nhìn cô chằm chằm không rời.
Phó Nhiễm quăng túi xách vào ghế lái phụ rồi đóng cửa lại. Sau khi nổ máy, cô phát hiện Minh Thành Hữu vẫn dựa vào xe như cũ, không hề có ý định nhúc nhích. Cô ấn gọi nhiều lần, anh vẫn làm như không hề nghe thấy. Đuôi xe của Phó Nhiễm đã bị xe anh chặn kín, hoàn toàn không thể lùi sau được. Cô cởi dây an toàn ra, tiếp tục ấn còi thêm mấy lần.
Sống lưng Minh Thành Hữu thẳng tắp, gió đêm thổi tung những lọn tóc đen hơi ngắn hai bên thái dương của anh, phần hông vì động tác khoanh tay trước ngực của anh mà càng thêm căng chặt. Phó Nhiễm ngả người ra sau ghế, chẳng thể hiểu nổi mục đích của việc anh cứ im lặng đứng đó nhưng lại không tránh ra cho cô đi.
Hai bên cầm cự khoảng mười phút, Phó Nhiễm buộc phải đẩy cửa xe, bước ra ngoài: "Anh có việc gì không?".
Cuối cùng Minh Thành Hữu cũng đứng lên, nhưng không phải là để tránh đường. Anh tự động mở cửa xe bên cạnh sau đó chui vào ngồi ghế lái phụ.
Phó Nhiễm cũng ngồi vào trong rồi hỏi lại: "Anh có việc gì không?".
Minh Thành Hữu thuần thục bật hệ thống sưởi ấm, rồi điều chỉnh tiếng nhạc, đặt mình vào một tư thế hoàn toàn thoải mái, bấy giờ mới quay sang nhìn Phó Nhiễm.
"Phó Nhiễm."
Cô cố gắng bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt anh.
"Chuyện của Vưu Hựu, cuối cùng thì em cũng tin là tôi không giúp thằng Thâm."
Phó Nhiễm mím chặt môi, không biết nên trả lời thế nào. Minh Thành Hữu nhìn vượt qua mui xe phía trước, ánh đèn đường màu vàng cam trùm lên màu đen vĩnh cửu trong đôi mắt người đàn ông. Anh tự nói: "Tôi đã tới gặp Vưu Hựu, nó kể hết cho tôi rồi".
Cổ họng Phó Nhiễm chợt dấy lên một cơn đau, bỏng rát như bị thiêu đốt vậy. Chân tướng mà trước kia cô kiên quyết bảo vệ khi đứng trước thực tại hóa ra lại chẳng có chút sức mạnh nào.
Vào lúc bầu không khí hoàn toàn im ắng, anh một lần nữa phá vỡ cục diện gượng gạo: "Nếu Vưu Hựu chịu nói chân tướng với em sớm hơn một chút, liệu còn xảy ra những chuyện về sau không?".
Phó Nhiễm á khẩu.
"Chuyện thằng Thâm đã làm đúng là tôi không giải quyết gọn ghẽ. Nhưng cả hai bên đều không có bằng chứng, chỉ dựa vào lời của hai chúng nó sẽ chẳng ai tin cả. Phó Nhiễm, hai năm trước thằng Thâm bị ép ra nước ngoài, coi như cũng là cái giá phải trả cho hành động của nó với Vưu Hựu."
Cô và anh nhìn vào mắt nhau: "Rốt cuộc anh muốn nói gì?".
Minh Thành Hữu nghe xong, khóe môi nở một nụ cười tự giễu. Anh nhìn chăm chăm vào Phó Nhiễm: "Tôi muốn hỏi em, sau khi xóa bỏ chuyện của Vưu Hựu và thằng Thâm, khi đó còn chuyện gì khác khiến em phải bỏ tôi mà đi?".
"Anh..." Phó Nhiễm khựng lại.
"Em một mực khăng khăng tôi là người đứng đằng sau thao túng việc của thằng Thâm. Thật ra ngoài việc ban đầu cố tình che giấu thì tôi không làm gì khác nữa. Phó Nhiễm, em trách nhầm người khác mà cũng không nói tiếng xin lỗi sao?"
Phó Nhiễm từng được mở mang tầm mắt với cái miệng của Minh Thành Hữu, chỉ đôi ba câu đã khiến người ta bị xoay vòng vòng là chuyện nhỏ như con thỏ.
"Chuyện này không chỉ nhà họ Vưu hay nhà họ Lý mà anh và tôi đều có trách nhiệm."
Minh Thành Hữu không phản bác, cũng gật đầu.
Phó Nhiễm cảm nhận được nhiệt độ hơi cao, người đàn ông bên cạnh cũng không có ý xuống xe. Cô đặt hai tay lên, nắm chặt vô lăng: "Tôi phải về nhà rồi".
Minh Thành Hữu nghịch dây an toàn. Anh ra sức kéo căng rồi lại buông lơi. Nhân lúc Phó Nhiễm thất thần, anh bất ngờ dịch sát nửa người trên lại, gác tay trái lên lưng ghế, bờ môi lạnh gần như đã quẹt qua má Phó Nhiễm. Anh đột ngột khóa chặt cô vào một không gian nhỏ hơn để cả hai hơi thở nóng rẫy quấn bện vào nhau.
Phó Nhiễm không thể hiểu được thái độ trước sau của người đàn ông sao lại khác nhiều đến như vậy, lúc cô tìm tới anh thì anh chẳng buồn nhìn cô lấy một lần, vừa lạnh lùng vừa hạ nhục cô. Sống lưng cô chống lên cửa kính xe lạnh lẽo. Minh Thành Hữu vòng tay qua vai Phó Nhiễm, dùng sức kéo cô vào lòng mình.
Mùi thuốc lá phả vào mũi vừa thân thuộc vừa xa xôi, thấm đẫm hương nước hoa của riêng Minh Thành Hữu.
Anh cúi xuống hôn Phó Nhiễm, cô vì quá sửng sốt mà hơi hé miệng. Nụ hôn của anh xoay vần trên đôi môi cô, toát ra một sự bồng bột vừa như đang khắc chế lại vừa như đang nhẫn nhịn. Mấy lần răng lưỡi va vào nhau, Phó Nhiễm chợt đau đớn. Cô định giơ tay đẩy anh ra nhưng Minh Thành Hữu dứt khoát giữ hai tay cô sau lưng.
Nụ hôn của anh dần dần mạnh bạo, cuồng dã hơn. Phó Nhiễm thở gấp gáp, lồng ngực bị đè chặt. Minh Thành Hữu mở đôi mắt đáng nhẽ phải ý loạn tình mê của mình. Anh tận dụng lợi thế chiều cao nhìn Phó Nhiễm không chớp mắt, con ngươi hoàn toàn trong vắt, không có một chút đắm đuối nào.
Nhiệt độ trong xe tăng cao cực điểm. Minh Thành Hữu buông cánh tay đang vòng qua người cô ra. Bờ môi Phó Nhiễm sau một lúc giày vò đã sưng đỏ lên. Minh Thành Hữu giơ tay vuốt nhẹ nhàng mấy lần: "Đừng trách thái độ của tôi đối với em khi trước, chẳng qua là vì trong lòng tôi vẫn còn thấy khó chịu".
Người đàn ông cười lạnh một tiếng, gần như không cho cô bất kỳ cơ hội nào. Anh quay người đẩy cửa xe rồi đi ra ngoài, trước khi đi còn đóng cửa lại cho Phó Nhiễm.
Chiếc xe màu đen như một linh hồn vượt nhanh qua bên cạnh chiếc Audi màu đỏ. Phó Nhiễm chạm tay lên môi. Cô chưa kịp lưu giữ lại dư vị gì, cũng giống như hai năm trước, Minh Thành Hữu đã biến mất không dấu vết.
Phó Nhiễm tắt hệ thống sưởi, lại hạ cửa xe xuống, để gió lạnh táp vào thức tỉnh những bất an trong cô lúc này.
...
Trong thư phòng nhà họ Lý, Lý Tắc Cần và Lý Thâm ở nước ngoài xa xôi nói chuyện với nhau qua video call. Chuyện của Vưu Hựu sau khi ầm ĩ như vậy cũng chẳng giấu được anh. Lý Thâm sau khi nghe rõ nguyên nhân kết quả thì phẫn nộ đập chiếc di động bên cạnh: "Chuyện của con không cần bố mẹ lo lắng. Con vẫn chưa đãng trí tới mức quên chuyện của hai năm trước. Nhưng con đã nói đi nói lại, tự con sẽ giải quyết, ai bảo bố mẹ làm một vở kịch ầm ĩ như vậy?".
"Thâm à." Lý Tắc Cần sắc mặt u ám, hoàn toàn không ngờ thời gian hai năm có thể thay đổi tính cách của một người nhiều đến vậy: "Bác gái con chỉ không muốn nhà họ Vưu vô duyên vô cớ đổ oan cho con!".
"Tóm lại..." Lý Thâm ghé sát mái đầu nhuộm nâu nhạt tới trước máy tính, ngũ quan của chàng trai năm nay nay đã phát triển hoàn toàn, mang phần nào phong thái của Minh tam thiếu: "Trước khi con về nước, đây là lần cuối cùng, sau này đừng để con nghe thấy những tin liên quan đến chuyện này nữa!".
Chưa đợi Lý Tắc Cần lên tiếng, đầu kia đã dập mạnh màn hình máy tính xuống, làm gì còn cơ hội cho ông nói chuyện.
Lý Tắc Cần tức lắm, cầm cốc nước lên cũng không có chỗ nào để trút, đành phải tu một ngụm trà đã nguội ngắt nguội ngơ.
...
Cánh cửa phòng chủ tịch của Khiếm Khôn bị đẩy mạnh ra, La Văn Anh tự động bước vào: "Anh có ý gì? Vì sao lại trảm người trong bộ phận của em?".
Minh Tranh ngồi trên chiếc ghế da, đọc tài liệu. Anh chỉ tay vào bàn làm việc, đầu còn không buồn ngẩng lên: "Café vừa pha đó, uống một ngụm đi cho hạ hỏa".
La Văn Anh tiến lên, đè tay lên phần anh đang định ký tên: "Anh nói rõ đi".
Minh Tranh dứt khoát trải tài liệu lên mặt bàn: "Rất đơn giản, kế hoạch này do bộ phận của em phụ trách. Bây giờ lộ bí mật, khiến MR thừa nước đục thả câu, nội gián chắc chắn nằm trong bộ phận này".
"Em sẽ điều tra."
"Eve, đừng ngây thơ nữa. Việc gì có thể điều tra rõ ràng trong một sớm một chiều thì đã chẳng là việc nữa. Anh muốn giữ lại em, thế nên phải có người làm cừu non thí mạng. Để anh chọn hay em chọn đây? Hay chọn Tiểu Chu ở bên cạnh em đi, đủ sức thuyết phục."
"Không được." La Văn Anh lập tức từ chối không cần suy nghĩ: "Tiểu Chu là người em đưa tới đây, em rất tin tưởng vào đạo đức nghề nghiệp của cô ấy".
"Thôi được rồi." Minh Tranh ngẩng đầu lên nhìn La Văn Anh: "Tự em chọn đi, chọn một người vô dụng với em nhất, cho người đó một khoản tiền rồi đuổi ngay, anh cũng tiện bề giải thích".
"Lẽ nào chỉ vì muốn dễ bề giải thích mà anh đành lòng cắt đứt tiền đồ của một nhân viên vô tội?" Giọng La Văn Anh có phần kích động: "Nếu đến một ngày vạn bất đắc dĩ, có phải anh cũng sẽ hy sinh cả em không?".
"Eve." Minh Tranh nhíu mày, anh đập mạnh cây bút ký tên lên mặt bàn: "Nhớ kỹ, Khiếm Khôn này không phải trung tâm từ thiện".
La Văn Anh nắm chặt hai bàn tay chống lên mép bàn, cơn giận nơi lồng ngực không trút ra được, càng không nuốt xuống được: "Được, em xin lỗi".
"Có thể em sẽ cho rằng anh tàn nhẫn, nhưng đây là quyết định anh buộc phải ép em thực hiện, hy sinh người khác tốt hơn là hy sinh chính mình." Minh Tranh cầm cây bút lên, ký tên mình một cách rồng bay phượng múa: "Ý đồ của MR rất đơn giản, họ muốn em".
Sao La Văn Anh lại không đoán ra chứ: "Đúng là họ đã tìm em nói chuyện".
"Thế nên, không có được thì sẽ chấp nhận hủy hoại. Nếu anh thật sự lấy em ra đưa lên đoạn đầu đài, thì một khi em bước ra khỏi Khiếm Khôn sẽ không công ty nào cần em nữa."
La Văn Anh nghĩ đến người vì cô mà vô cớ bị đuổi việc. Xã hội này tàn khốc và thực tế tới mức bạn buộc phải cúi đầu. Cô đi ra khỏi văn phòng, hàng loạt những chuyện gai góc vẫn còn đang chờ đợi.
Minh Tranh sẽ chẳng ngu ngốc tới mức làm chuyện đắc tội với người.
...
Công ty không có quá nhiều việc nhưng Phó Nhiễm vẫn rất tận tâm, cứ có thời gian rảnh cô lại qua đó, đỡ phải ở nhà buồn chán.
Các giảng viên và học sinh lục tục ra về, Phó Nhiễm ngồi lại phòng làm việc sắp xếp tài liệu. Cô tập trung tinh thần làm việc, khi ngẩng đầu lên đã hơn tám giờ.
Cô thu dọn đồ đạc, tắt máy tính rồi mới tắt đèn ra về.
Những phòng tập múa được ngăn cách nhau mới lớp kính thủy tinh ban ngày sáng sủa rộng rãi nhưng cứ tới tối, Phó Nhiễm chỉ cần đi hơi chậm một chút là có thể nhìn thấy bóng mình phản chiếu qua gương. Ngọn đèn sáng trắng trên đỉnh đầu bỗng nhiên chớp nháy một cách rất hợp lúc. Phó Nhiễm rảo nhanh bước chân đi về phía trước, sàn gỗ phát ra những tiếng lộc cộc, lọt vào tai lại càng lanh lảnh khác thường.
Trong bầu không khí này cô không dám đi thang máy, dù sao cũng không cao lắm, Phó Nhiễm dứt khoát chọn thang bộ.
Đường phố đã lên đèn, qua cửa sổ có thể nhìn thấy thành phố mù sương về đêm.
Tới tầng trệt, cô kéo cửa lao ra ngoài nhưng lại bất ngờ rơi vào vòng tay của một người. Cô suýt nữa thì hét lên thất thanh, dùng sức đẩy mạnh người đó ra: "Ai đó!".
Một tiếng rên rỉ