Sau khi Phó Nhiễm trở về nhà, thấy Phạm Nhàn và Phó Tụng Đình đều đang ngồi ngoài phòng khách sốt ruột chờ đợi, nếu còn tiếp tục không thấy cô về có lẽ họ sẽ đi báo cảnh sát.
Cô đáp qua loa rằng có việc nên phải ở nhà Tần Mộ Mộ, lại đúng lúc di động sập nguồn. Phạm Nhàn cũng chỉ càm ràm vài câu rồi thôi.
Cho dù đã cầm được di động, Phó Nhiễm vẫn có cảm giác bất an, vài ngày sau nỗi lo ấy mới dần lắng xuống.
Minh Thành Hữu gọi điện thoại tới, Phó Nhiễm vốn không định nghe, nhưng nghĩ tới chuyện xảy ra mấy hôm trước, cô vẫn hẹn một địa điểm để gặp mặt anh.
"Di động của tôi đâu?" Minh Thành Hữu xòe tay ra và nói một câu.
Phó Nhiễm không giấu giễm: "Vứt đi rồi".
"Di động là của tôi cơ mà?"
Phó Nhiễm né tránh bàn tay anh: "Ba triệu mua lấy di động của anh còn chưa đủ à?".
Minh Thành Hữu mỉm cười rút tay về: "Sao, bắt anh ta phải bỏ tiền ra nên xót xa à?".
Cô đang nghĩ làm cách nào để trả món nợ này đây.
Hai năm trước công ty còn làm ăn khấm khá, khó khăn lắm mới trả hết được hai triệu. Cho dù Minh Tranh kiên quyết không nhận nhưng Phó Nhiễm vẫn mang tiền tới bộ phận tài vụ của Khiếm Khôn. Nhưng bây giờ việc làm ăn đang rơi vào ngõ cụt, vây mà lại có một khoản lớn hơn đè xuống đầu. Phó Nhiễm uống một ngụm café. Cuộc đời cô đúng là bi kịch mà, suốt ngày bôn ba trả nợ.
"Anh bảo, có thật là bọn chúng đã đi khỏi Nghênh An rồi không?"
"Có lẽ vậy."
Phó Nhiễm bất giác nhìn xuống di động của mình: "Chúng không sợ thoát ra ngoài rồi chúng ta báo cảnh sát à?".
Đôi mắt Minh Thành Hữu ánh lên một ý cười, đôi môi mím lại gần như thành một đường thẳng: "Có lẽ chúng sẽ nghĩ cách đi khẩn trương, chủ yếu là vì dám chắc em sẽ không báo cảnh sát".
"Nhưng em đã xóa hết ảnh rồi."
"Nếu thật sự bị đánh úp ngược lại chưa biết chúng sẽ chết kiểu gì nên tôi nghĩ, có lẽ trong tay chúng vẫn còn bản khác."
"Cái gì?!" Phó Nhiễm thảng thốt, cô hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này.
Minh Thành Hữu bịt miệng cô lại: "Ít nhất thì trước khi tiêu sạch tiền chúng sẽ không tìm em kiếm chuyện đâu, vả lại, cũng chưa chắc chúng có gan quay lại".
Phó Nhiễm như ngồi trên đống lửa, cái gai khó khăn lắm mới bứt ra được một lần nữa găm sâu vào cơ thể.
"Nhưng tôi dám khẳng định, cho dù chúng giữ lại bản khác cũng không dám tung ra đâu."
Phó Nhiễm liếc nhìn anh: "Lẽ nào chúng nghe lệnh anh?".
"Em chưa nghe câu lấy gậy ông đập lưng ông à?"
"Thế là ý gì?"
Minh Thành Hữu ngồi sát bên cạnh Phó Nhiễm, hạ giọng cực thấp: "Trước khi chúng rời khỏi thành phố Nghênh An, tôi đã nghĩ cách tìm ra chúng".
"Thế nên?"
"Tôi cũng đã chụp ảnh cho chúng."
Phó Nhiễm quay mặt sang. Minh Thành Hữu sát lại rất gần, chóp mũi hai người gần như dính sát vào nhau: "Em nghĩ ảnh đàn ông trần truồng thì có gì uy hiếp được chúng?".
"Nhưng nếu là ba người đàn ông thêm một người phụ nữ thì sao? Thêm nữa, người này còn do tôi bỏ tiền thuê về. Tới lúc đó nói bọn chúng cưỡng bức cô ta cũng hoàn toàn có thể, chỉ cần chúng dám lôi chuyện ảnh của em ra uy hiếp, tôi bảo đảm sẽ bắt chúng ngồi tù mọt gông. Thế nên biết điều cầm tiền cút thật xa là thông minh nhất".
Phó Nhiễm đang ngậm một ngụm café, nhớ lại cảnh tượng ấy bỗng cảm thấy ghê tởm. Cô há miệng định nôn, Minh Thành Hữu nhẹ nhàng vuốt lưng cô: "Nuốt xuống, em có cần phải kinh hoàng đến mức ấy không?".
Phó Nhiễm cố nhịn một lúc lâu mới lại nuốt xuống được.
Cô nhìn kỹ khuôn mặt Minh Thành Hữu, thấy anh không giống đang nói dối.
"Không tin?" Minh Thành Hữu dứt khoát rút di động ra: "Cho em xem hàng thật này".
Phó Nhiễm một tay đẩy ra, một tay vuốt cổ họng: "Tôi không muốn xem".
Minh Thành Hữu lại đút di động vào túi quần.
"Không phải anh cũng nhân thể lấy lại tiền rồi đấy chứ?"
"Không ngờ em còn thâm độc hơn cả tôi. Tiền tôi để chúng mang đi rồi, chó cùng bứt được giậu đấy."
Phó Nhiễm thấy anh đưa tay qua, bèn cố tình kéo giãn khoảng cách: "Việc này coi như đã qua, cũng cảm ơn anh".
Lời nói có chút gì đó miễn cưỡng.
Minh Thành Hữu đi theo Phó Nhiễm ra khỏi quán café. Cô mở cửa xe định đi, Minh Thành Hữu chắn trước mặt cô: "Đi cùng tôi tới trung tâm thương mại một chuyến đi".
"Tôi còn có việc." Phó Nhiễm đẩy tay anh ta nhưng không đẩy nổi.
"Qua cầu rút ván hả?"
"Chưa biết ai rút ván của ai đâu." Chân phải của Phó Nhiễm đã bước vào trong ghế lái: "Không còn chuyện gì nữa chúng ta vẫn không nên gặp mặt là hơn. Đám phóng viên theo anh rất sát, rất dễ kéo cả tôi vào cuộc. Hai năm trước đã đủ rồi".
Cô cảm thấy cuộc sống bây giờ rất tốt, không muốn đội thêm cái mũ "dựa hơi" sau khi Minh Thành Hữu ngóc đầu trở lại.
"Chẳng phải trước giờ em không quan tâm lời nói của cánh phóng viên ư?"
"Bây giờ khác rồi." Phó Nhiễm cúi xuống, chui qua nách anh: "Tạm biệt".
Cô kéo cửa xe, tỏ ý bảo anh buông tay. Minh Thành Hữu cũng không bám riết, anh thu bàn tay chống trên nóc xe về. Phó Nhiễm nổ máy, lái xe đi.
Minh Thành Hữu vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn theo đuôi xe màu đỏ vượt qua ngã tư đường không chút bịn rịn, chẳng mấy chốc đã biến mất trong tầm mắt...
...
Tan làm về, Phó Nhiễm đi ngang qua một siêu thị, mua mấy loại hoa quả Vưu Hựu thích nhất mang tới nhà họ Vưu.
Thím đã đánh riêng cho cô một chùm chìa khóa. Cô mở cửa bước vào, nghe thấy tiếng Vưu Hựu từ trong vọng ra: "Không phải vậy đâu, chắc là phải để chỗ kia đấy ạ".
Phó Nhiễm cúi xuống thay giày, nhìn thấy một đôi giày da nam giới đặt trước cửa.
Xem ra trong nhà đúng là có khách.
Thím quấn tạp dề đi từ trong bếp ra: "Tiểu Nhiễm tới đấy à?".
Phó Nhiễm đặt các loại túi lên mặt bàn: "Thím à, nhà có khách ạ?".
"Ừm." Nét mặt thím có vẻ khác lạ, hơi gượng gạo lại có chút khó xử không rõ ràng: "Ở trong phòng Vưu Hựu, con vào đi".
Phó Nhiễm đứng trước cửa phòng, cửa mở hé, bóng lưng Vưu Hựu đập vào mắt đầu tiên. Con bé cười giòn tan, ngón tay không ngừng múa may trên bàn phím: "Thế này này, anh thấy chưa, chúng ta đủ trang bị rồi".
Phó Nhiễm đẩy cửa ra: "Vưu Hựu".
Người đàn ông ngồi bên cạnh quay ra, Phó Nhiễm giật mình đứng đực tại cửa. Vưu Hựu thấy thế đứng dậy đi tới bên cạnh cô: "Chị, cuối cùng chị cũng đến rồi, em và anh ấy đợi chị mãi".
Trên bàn đặt một chiếc Macbook mới toanh, các loại hộp và phần mềm cài đặt đều xếp ngổn ngang bên cạnh. Vưu Hựu thấy cô im lặng, bèn dè dặt kéo tay cô: "Chị, anh rể mua cho em đấy".
Cô cúi đầu nhìn động tác như sợ mình nổi giận của con bé, xót xa xoa đầu nó: "Đang chơi gì vậy?".
"Chơi game online ạ." Vưu Hựu kéo cô cùng qua: "Nhưng mới bắt đầu thôi, cả em và anh rể đều chưa thao tác quen".
Phó Nhiễm cố giữ cho ngữ điệu bình tĩnh: "Vưu Hựu, anh ấy không phải anh rể của em".
"Chị, em không muốn thấy anh chị như vậy đâu."
"Vưu Hựu." Phó Nhiễm muốn giải thích, nhưng cuối cùng lại nuốt xuống: "Em còn nhỏ chưa hiểu đâu".
Vưu Hựu kéo cô tới trước màn hình máy tính: "Mẹ đang ở ngoài nấu cơm, lát nữa anh rể sẽ ăn cơm ở nhà mình. Để em đi xem hôm nay có món gì ngon".
Vưu Hựu đi ra, còn ý tứ khép cửa lại.
Phó Nhiễm nhìn chằm chằm giao diện trò chơi đang chơi dang dở kia: "Còn nhớ khoảng thời gian trước, sau khi chân tướng chuyện Vưu Hựu hủy dung bị bại lộ, tôi có tới nhờ anh giúp đỡ không?".
"Nhớ."
"Gia đình anh suýt nữa ép con bé đến bước đường cùng. Minh Thành Hữu..." Phó Nhiễm đánh mắt ra cửa: "Sao anh vẫn dám đến đây?".
"Khi tôi biết chuyện thì mọi việc đã ầm ĩ lên rồi. Cho dù lúc đó tôi xen ngang cũng không dẹp yên được dư luận. Nếu như vậy thà nói bung bét mọi chuyện ra, Vưu Hựu cũng không cần phải giấu mãi gánh nặng trong lòng."
"Hóa ra là vì muốn tốt cho chúng tôi?"
Vưu Hựu đấy cửa đi vào. Phó Nhiễm im lặng. Con bé bê theo một đĩa hoa quả. Phó Nhiễm kéo nó sang bên cạnh: "Em làm xong bài vở chưa?".
"Xong rồi ạ, nếu không sao em dám chơi."
Vưu Hựu không bài xích Minh Thành Hữu chút nào, nhưng không có nghĩa là chú thím cũng rộng lòng như nó. Phó Nhiễm khá lo lắng, sợ lúc ăn cơm cả nhà sẽ ầm ĩ.
"Chúng ta ra ngoài ăn đi, hôm khác lại tới thăm Vưu Hựu." Phó Nhiễm ra hiệu bằng ánh mắt với Minh Thành Hữu.
"Đừng chị." Vưu Hựu níu kéo: "Mẹ em cơm nước sắp xong rồi".
"Nếu đã vậy, ăn tối xong rồi đi." Minh Thành Hữu cũng lên tiếng.
Phó Nhiễm nghe xong bèn nghĩ thầm, tới lúc đó anh có bị đấm đá gãy chân gãy tay cô cũng mặc.
Thím bận rộn nấu nướng cũng né việc ra ngoài. Bên ngoài vọng vào tiếng chú. Phó Nhiễm thấp thỏm cùng Minh Thành Hữu và Vưu Hựu đi ra khỏi phòng.
Nhìn thấy Minh Thành Hữu, đầu tiên chú sửng sốt, sau đó quay sang Phó Nhiễm.
Chú sa sầm mặt lại. Thím chỉ đứng đó không nói tiếng nào. Chắc chắn là chú nghĩ cô đưa anh tới, muốn nổi giận nhưng lại không đành. Vưu Hựu mời mọi người vào bàn, rồi chạy qua làm nũng bố.
Phó Nhiễm tắc nghẹn nơi cổ họng, đối mặt với cả bàn ăn với vô số món ngon, cô lại chẳng thấy có cảm giác gì.
Vưu Hựu rót rượu cho Minh Thành Hữu, rồi rót cho cả chú nữa.
Bầu không khí cứ kỳ lạ kiểu gì. Minh Thành Hữu vẫn chưa động đũa. Anh giơ ly rượu lên với chú rồi lại đặt xuống: "Chú, thím, Vưu Hựu, chuyện xảy ra hai năm trước cho đến bây giờ, gia đình cũng chưa xuất hiện đối mặt, càng không nói tới xin lỗi. Năm xưa cháu giải quyết mọi việc không thỏa đáng. Mẹ và cậu cháu vì muốn bảo vệ Lý Thâm đã làm chuyện tổn thương Vưu Hựu. Cháu thay mặt tất cả mọi người nhà họ Lý và cả chính cháu nữa xin lỗi chú thím".
Phó Nhiễm nhìn chằm chằm bát cơm bên cạnh, nghe thấy tiếng Vưu Hựu nghẹn ngào: "Anh rể...".
"Vưu Hựu, đáng nhẽ ngay khi sự việc xảy ra anh nên bắt thằng Thâm tới trước mặt em, chứ không phải là bao che."
Phó Nhiễm ngồi bên trái Minh Thành Hữu. Cô ngẩng đầu lên, bắt gặp sự chân thành và nghiêm túc trong mắt anh. Hai năm trước, không chỉ Vưu Hựu và Lý Thâm, ngay cả Phó Nhiễm và Minh Thành Hữu cũng trẻ người non dạ. Chẳng ai ngờ được một sai lầm khi dại dột sẽ dẫn đến hậu quả thế nào.
Minh Thành Hữu cúi đầu.
Dù trong lòng chú thím căm phẫn Lý Thâm nhưng những lời này của Minh Thành Hữu vẫn khiến anh nhận được sự cảm thông lớn lao. Phó Nhiễm không biết rằng, phần lớn của là vì cô.
"Yêu ai yêu cả đường đi" là cách giải thích tốt nhất.
Bầu không khí bữa ăn vẫn có chút trầm buồn. Ăn xong thì khá hơn nhiều. Vưu